Vũ Lâm Ký Sự
Tác giả : Giang Hoài Ngọc
Hồi thứ bảy mươi bốn
ĐÀO NGUYÊN VỌNG ĐOẠN VÔ TẦM XỨ
HOA TỰ PHIÊU LINH THỦY TỰ LƯU
Nguồn : Tàng Thư Viện
Lại nói, khi Nhất Vi Tử đề nghị Độc Tâm Ma phóng hạ đồ đao, xuất gia nhập đạo, rồi khai tông lập phái mà làm nhất đại tôn sư, lưu danh vạn thuở. Đề nghị của lão nghe cũng bùi tai. Độc Tâm Ma suy tính thật nhanh, và đã có quyết định. Anh nhi cũng gật đầu khen phải, nói :
- Nếu tiên sinh thuận ý thì ta sẽ xây cho tiên sinh một tòa đạo quan. Còn vị trí thì tùy tiên sinh chọn lựa. Chỉ hiềm một điều hiền sư đồ chỉ có hai người, việc khai tông lập phái chắc không dễ dàng.
Nhất Vi Tử bật cười :
- Tiểu vương gia không biết đấy thôi. Môn hạ của Địch thí chủ cũng hơn trăm người chứ không ít đâu.
Anh nhi ngạc nhiên nhìn Độc Tâm Ma. Lão gật đầu nói :
- Trình tiểu vương gia. Năm xưa thuộc hạ có thu nhận hai mươi tám tên đệ tử, gọi chung là Nhị Thập Bát Tú. Bọn chúng cũng đều có đệ tử, tính chung cũng trên trăm. Thuộc hạ ẩn cư đã lâu, bọn chúng đều hành đạo bên ngoài, chỉ có Phùng An là ở bên thuộc hạ suốt bấy lâu nay.
Anh nhi nói :
- Thế thì hay lắm. Mọi việc sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Lão ma lại nói :
- Nếu tiểu vương gia đặc biệt gia ân ban cho thuộc hạ một đạo quan thì xin hãy xây dựng trên Tung Sơn, gần Thiếu Lâm Tự. Từ lâu thuộc hạ đã muốn … muốn dùng nơi đó làm nơi ẩn cư.
Mọi người đều phì cười. Tâm ý của lão ma đã quá rõ. Lão muốn ở sát bên cạnh Thiếu Lâm Tự để tranh thế với ngôi chùa nổi tiếng này. Nếu có thể áp đảo được bọn môn hạ đệ tử phái Thiếu Lâm thì lại càng hay. Anh nhi mỉm cười nói :
- Được rồi. Ta chuẩn y yêu cầu của tiên sinh. Để khi xong việc ở đây rồi ta sẽ cho người đến Tung Sơn xây dựng đạo quan. Nay tiên sinh xuất gia nhập đạo tại Vô Vi Quan, âu cũng là cơ duyên. Thôi thì hãy lấy đạo hiệu là Vô Vi chân nhân. Các môn hạ đệ tử hãy lấy bốn chữ : Vô, Hối, Thành, Đạo làm đạo hiệu.
Lão ma chắp tay nói :
- Tạ tiểu vương gia ban cho đạo hiệu.
Anh nhi lại nói :
- Theo thông lệ, mỗi người gia nhập Trường Thanh Cung đều được ban cho tuyệt học. Vũ công tuyệt kỹ ở Trường Thanh Cung rất nhiều. Để ta thỉnh ý phụ vương rồi sẽ đem tuyệt học truyền thụ cho.
Lão ma kính cẩn vâng dạ, tạ ân. Anh nhi lại nói tiếp :
- Giờ cũng đã muộn rồi, mọi người nên đi nghỉ ngơi. Còn nhị vị tướng quân hãy đi thu xếp công việc. Chỉ một hay hai ngày nữa là phụ vương sẽ đến đây. Ta hy vọng công việc có thể được giải quyết xong trước khi phụ vương đến.
Mọi người vâng dạ, cáo lui. Trương Cát, Diệp Thanh hai vị tướng quân chia nhau đi bố trí nhân thủ, thu xếp công việc. Nhất Vi Tử mời Anh nhi vào tịnh thất của lão ở gian phía sau đàm đạo.
Đến lúc này, nghe lão đạo kể lại, Anh nhi mới biết ba sư đồ bọn họ cũng gặp phải tình trạng tương tự như cậu bé vừa gặp phải. Độc Tâm Ma cùng đệ tử đến xin tá túc, và rồi lão ngấm ngầm hạ độc ba vị đạo nhân, phản khách vi chủ, chiếm lấy đạo quan và giam ba vị đạo nhân xuống địa thất. Nếu như cậu bé không vô tình ghé qua đây thì thầy trò lão đạo cũng chẳng biết phải làm sao.
Kể xong, lão đạo lại nói :
- Nghe Trương tướng quân kể lại những chuyện vừa xảy ra, bần đạo vô cùng khâm phục tài trí và vũ công của tiểu vương gia. Lời truyền tụng Giang gia không có hạng bất tài quả không ngoa. Tiểu vương gia tuổi trẻ tài cao, tất sẽ làm rạng rỡ tông môn, danh vang tứ hải.
Anh nhi khiêm tốn nói :
- Đạo trưởng khen quá lời rồi. Tiểu sinh thật không dám nhận. Tiểu sinh tài sơ đức bạc, nào có đáng gì đâu.
Lão đạo nói :
- Tiểu vương gia không nên quá khiêm tốn. Không nói chuyện gì khác. Chỉ riêng việc tiểu vương gia có trên trăm năm công lực, luyện thành Ma Nhãn Di Hồn Đại Pháp là đã đáng kính phục rồi.
Anh nhi khẽ cười nói :
- Không dám giấu đạo trưởng. Trăm năm công lực đó không phải do tiểu sinh gia công tu tập có được mà là được phụ vương ban cho đấy. Hôm trước phụ vương được Lỗ bá bá tặng cho một ít Thiên phù huyền trân. Phụ vương hết mực thương yêu tiểu sinh nên đã cho tiểu sinh phục dùng để gia tăng công lực.
Lão đạo kinh ngạc nói :
- Bần đạo nghe nói Thiên phù huyền trân là chí bảo thánh dược cực kỳ trân quý, phục dùng một giọt là có thể giúp cho người luyện vũ gia tăng đến mười năm công lực. Tiểu vương gia được vương gia cho phục dùng thứ thánh dược đó cũng đủ thấy vương gia sủng ái tiểu vương gia đến mức nào.
Anh nhi thoáng bâng khuâng, nói :
- Phụ vương yêu thương tiểu sinh hết mực. Vì thế tiểu sinh phải cố gắng để có thể giúp đỡ phụ vương những công việc nhẹ nhàng vừa sức.
Lão đạo ồ lên nói :
- Bần đạo vẫn chưa thỉnh giáo tiểu vương gia về mục đích đến đất Nam Dương này. Chẳng lẽ vì việc bọn Thông Thiên Giáo gây loạn ư ?
Anh nhi đáp :
- Đúng ra thì bọn Thông Thiên Giáo có gây náo loạn trong vũ lâm cũng chẳng có liên quan gì đến bản cung. Nhưng trong số những đối tượng của chúng lần này có một vị là bằng hữu của phụ vương. Vị đó hiện đang bị chúng vây hãm trong thành. Tiểu sinh đến đây là để thu xếp việc ấy đấy.
Lão đạo gật gù nói :
- Té ra là thế. Vị bằng hữu của vương gia hẳn là một nhân vật hữu danh. Và vũ công tất phải cao cường. Thế sao còn bị bọn nghịch đồ vây hãm ?
Anh nhi nói :
- Vị đó đến Nam Dương theo lời mời của một tên sư điệt. Nào ngờ lại đụng độ với bọn Thông Thiên Giáo. Nghe đâu trận đầu vị ấy đã đẩy lui được chúng. Nhưng viện binh của chúng lại kéo đến. Vị ấy quả bất địch chúng nên đã bị vây hãm. Phụ vương nhận được tin cấp báo liền cho tiểu sinh đi trước, rồi phụ vương sau khi đã thu xếp xong công việc cũng sẽ đến đây.
Lão đạo lại hỏi :
- Bần đạo có thể biết danh hiệu của vị đó chăng ?
Anh nhi mỉm cười nói :
- Sao lại không được. Vị đó tên Thái Quảng Long, ngoại hiệu Thiên Cực lão nhân. Chắc đạo trưởng có biết ?
Lão đạo lại ồ lên nói :
- Thì ra là Thiên Cực lão nhân Thái lão đại hiệp. Thái lão đại hiệp đã ẩn cư từ hơn ba chục năm trước, nghe đâu lão nhân gia đã qua đời, không ngờ vẫn còn tại thế, mà còn kết giao với vương gia nữa chứ.
Hai người còn đang hàn huyên thì chợt thấy Vũ Uy tướng quân Trương Cát đi vào. Anh nhi ngạc nhiên hỏi :
- Trương tướng quân. Có tin gì mới chăng ?
Trương Cát cung kính nói :
- Trình tiểu vương gia. Theo tin tức chúng ta thu thập được thì tối nay bọn Thông Thiên Giáo sẽ lại tấn công Phùng gia trang. Xin tiểu vương gia định đoạt.
Anh nhi trầm ngâm giây lát, rồi hỏi :
- Tình hình Phùng gia trang thế nào ?
Trương Cát đáp :
- Nhờ kiến trúc kiên cố, tạm thời thì Phùng gia trang vẫn còn có thể đứng vững, nhưng nghe đâu thực phẩm dự trữ đã gần hết. Nếu không có viện binh thì e khó cầm cự được mấy ngày nữa.
Anh nhi cau mày nói :
- Ta không dám hy vọng có thể đánh lui được bọn Thông Thiên Giáo, chỉ mong làm sao giúp Phùng gia trang đứng vững được cho đến khi phụ vương đến. Tướng quân có diệu sách gì không ?
Trương Cát ngẫm nghĩ rồi nói :
- Nếu tiểu vương gia đã quyết định như vậy thì tối nay chúng ta sẽ đến phục sẵn bên ngoài Phùng gia trang, rồi tùy tình hình mà liệu cách viện trợ bọn họ.
Anh nhi gật đầu nói :
- Được rồi. Hãy cứ quyết định như vậy đi. Tướng quân hãy đi thu xếp mọi việc cho chu đáo.
Trương Cát cung kính vâng dạ. Nhất Vi Tử bỗng nói :
- Lát nữa bần đạo cũng sẽ đi cùng các vị.
Anh nhi ngạc nhiên hỏi :
- Như thế có nên không. Đạo trưởng là môn hạ Huyền Đô Quan, không nên tham dự vào những việc tranh chấp trong vũ lâm.
Nhất Vi Tử cười nói :
- Bần đạo không xen vào thế sự mà cũng không tham dự vào những việc tranh chấp trong vũ lâm, chỉ đi theo giúp đỡ tiểu vương gia mà thôi. Trường Thanh Cung và Huyền Đô Quan có quan hệ rất mật thiết, lại vừa mới kết minh. Việc bần đạo giúp đỡ tiểu vương gia là rất hợp lý. Phải vậy không ?
Anh nhi ngập ngừng nói :
- Việc ấy …
Nhất Vi Tử bật cười xòa :
- Có gì đâu. Tiểu vương gia vũ công cao cường. Bần đạo có đi theo cũng chỉ là hò hét trợ oai mà thôi. Việc này sẽ do tiểu vương gia chủ trương, bần đạo hoàn toàn tuân theo chỉ ý của tiểu vương gia.
Anh nhi còn chưa kịp nói gì thì lão đã nói tiếp :
- Chúng ta hãy cứ quyết định như thế đi. Chừng nào tiểu vương gia khởi trình thì báo cho bần đạo biết với. Đã quá lâu rồi chẳng có chuyện gì náo nhiệt. Lần này không thể để lỡ được.
Lão đã nói thế rồi, Anh nhi đành gượng cười nói :
- Đạo trưởng cứ yên tâm. Trước khi vào thành tiểu sinh nhất định sẽ báo cho đạo trưởng biết mà.
Thế là tối hôm đó, Anh nhi, Nhất Vi Tử và Trương Cát, Diệp Thanh nhị vị tướng quân cùng bộ thuộc bí mật vào thành, chia nhau trú trong các khách điếm hoặc nhà dân xung quanh Phùng gia trang, lặng lẽ ẩn mình chờ đợi cuộc tập kích của bọn Thông Thiên Giáo. Nguyên Giới, Nguyên Tướng hai vị đạo nhân cũng muốn đi theo nhưng không