Editor: Đẹ
Beta: An Hiên
Khi sự việc bắt đầu thì phải nói tới nhân vật ngực to mặt đẹp Thi Dĩ kia.
Trần Hi và Thi Dĩ là bạn bè từ thuở bé, cùng nhau lớn lên như hình với bóng. Từ trường tiểu học đến cấp hai rồi cấp ba, thậm chí đại học cũng học cùng nhau. Tất cả mọi người đều cảm thán rằng duyên phận giữa hai người đúng là hiếm thấy, nhưng Trần Hi không thể không nói ra sự thật rằng có tiền thì có thể sai khiến cả ma quỷ. Khi đã có tiền, không chỉ học cùng trường, mà ngay cả khi muốn ngủ chung trên một chiếc giường lớn thì các lãnh đạo trong trường cũng sẽ cho người xây một căn phòng riêng, tiện cho việc đặt một chiếc giường lớn cho hai người. Cô cũng muốn nói thêm rằng cho dù làm gì trong căn phòng đó cũng được, bởi hiệu quả cách âm đạt tiêu chuẩn tuyệt đối.
Cho nên điều đó cũng chứng minh rằng duyên phận hiếm thấy gì đó đều là vô nghĩa.
Nói đến trọng điểm, bởi bố Thi Dĩ là nhà giàu mới nổi, mà bố của cô cũng không phải nhân vật đơn giản, cho nên cuộc sống của hai người vẫn luôn êm đềm vui vẻ, cho đến khi Trần Hi thích Tô Cẩm và hai cô đều phải đi du học. Bức tường ngăn cách đầu tiên đã xuất hiện trong quan hệ của bọn cô, cho dù hai người cũng chẳng thèm để chuyện đó vào mắt.
Nguyên nhân sự việc là do Thi Dĩ không cam lòng bị gán danh hiệu côn đồ một mình, bèn lôi kéo cô theo, tạo nên cái tên Song Sát. Cho dù ở trong đó cô cũng chỉ có tác dụng là một người hầu. Tuy nhiên, Thi Dĩ lại thấy vô cùng thích thú, ở nước ngoài cô ấy dùng sức hấp dẫn của mình xây dựng quan hệ với vài cậu chủ đẹp trai, lại còn luôn xông lên phía trước, dùng dáng vẻ của lão đại nhai kẹo cao su. Còn Trần Hi toàn bị kéo theo sau, hành động như một người hầu vậy.
Tiếp tục đến đại học năm thứ hai, trong trường bắt đầu lan truyền tin hai người là cặp đôi đồng tính, lão đại và bạn gái của lão đại.
Sự việc trở nên xôn xao.
Trần Hi hết sức đau lòng, bởi ngay khi cô vừa thích ứng được với vai trò người hầu của mình thì bỗng nhiên bị biến thành bạn gái của lão đại, chẳng còn chút thể diện nào.
Vậy nên Trần Hi thương lượng với Thi Dĩ một chút, cô ấy tốt bụng cho cô vài ngày nghỉ để cô có thể làm một sinh viên rất bình thường.
Trần Hi cảm động vô cùng, bèn đi dạo quanh sân trường trong khoảng thời gian rảnh rỗi. Chỉ là đi dạo thôi thì không sao nhưng giữa đường lại lòi ra một kẻ cơ bắp cường tráng chặn đường của cô.
Sau lưng anh chàng ngoại quốc cơ bắp kia còn có vài người mang dáng vẻ côn đồ lưu manh đi theo. Phản ứng đầu tiên của Trần Hi là mong anh ta nói được tiếng Trung, phản ứng tiếp theo là hy vọng đối phương là người Trung Quốc nhưng có dáng vẻ giống người nước ngoài.
Đáng tiếc kết quả lại không như cô mong đợi, đối phương không phải người Trung Quốc, mà may là anh ta cũng không nói gì đó quá phức tạp, vậy nên Trần Hi vẫn hiểu được ý anh ta muốn nói.
Tóm lại là nam sinh đó hy vọng cô có thể bỏ tên “bạn trai” đồng tính của mình để đi theo anh ta, cũng biểu đạt rằng anh ta chỉ là một người đàn ông bình thường, nhưng cảm giác với người đồng tính còn mãnh liệt hơn.
Lúc đầu Trần Hi không hiểu từ mãnh liệt kia mang nghĩa gì, tuy nhiên cũng may là cô đã thô tục nhiều năm, khi mà mấy tên đồng bọn kia bắt đầu cười to, cô lập tức hiểu ra. Sau đó Trần Hi vẫn rất bình tĩnh, tỏ vẻ không sao hết dùng tiếng Anh nói với tên cơ bắp kia, “Tôi thích đàn ông có cup F (ngực), nếu như anh có thể thỏa mãn yêu cầu này thì tôi cũng không ngại cân nhắc đâu.”
Nói xong cô quay người bỏ đi, nhịp bước đều đặn, cả quá trình cũng không loạn, có cảm giác rằng mình quá ngầu. Chẳng qua chỉ có quỷ mới biết rằng trong lòng cô như bị Beethoven nhập, không dừng được việc đàn hết một khúc nhạc piano. Trần Hi nghĩ rằng với cơ bắp của anh ta, chỉ cần bóp một cái là mình sẽ đi đời ngay, cũng có thể tưởng tượng ra cảnh mình chết chìm trong bãi nước bọt mà đàn em của anh ta nhổ ra.
Nhưng lòng dạ của người ngoại quốc rất khó suy đoán, ngay khi Trần Hi đi qua bọn họ, tên cường tráng cơ bắp kia lập tức quay ra cười với đám đàn em, “Tao thích con gái Trung Quốc.”
Trần Hi tha thiết muốn nói cho anh ta biết rằng con gái Trung Quốc nhiều như vậy, dù anh ta có cường tráng như thế nào đi nữa cũng không có cửa. Chẳng qua cô nào có can đảm ấy, không quay đầu lại mà đi thẳng về ký túc xá.
Vốn tưởng rằng người nước ngoài cũng chỉ nói mồm vậy thôi, vậy mà Trần Hi cảm thấy người mình gặp được đúng là lợi hại thật đấy. Từ hôm bị anh ta chặn đường, mỗi ngày anh ta đều hỏi cô có muốn ra ngoài hóng gió không, cô đều từ chối nói rằng gió nước ngoài không hợp với mình.
Anh ta lại bắt đầu mời cô đi ăn cơm, cô tiếp tục nói rằng đồ ăn nước ngoài không hợp với mình.
Anh ta hỏi cô có muốn ra ngoài tản bộ không, cô cũng từ chối với lý do khí hậu không hợp.
Cuối cùng, sau khi tên kia hỏi cô không biết bao nhiêu lần, cô không chịu nổi nữa mà nói cho anh ta biết rằng thật ra mình không hợp với trai ngoại quốc, lại còn là kiểu đàn ông thích đồng tính.
Sự bùng nổ của Trần Hi rất có lực uy hiếp.
Sau đó anh ta không tới nữa nhưng lại có một nữ sinh tìm đến. Trần Hi tuyệt vọng, bèn gọi Thi Dĩ đuổi cô ta đi giúp cô.
Kết quả Thi Dĩ lại quay về rồi vui vẻ nói với cô, “Trần Hi, cậu lợi hại thật, cướp được cả bạn trai của hoa khôi khoa nghệ thuật, không hổ là người Thi Dĩ đây bồi dưỡng.”
Sau khi cô ấy nói xong, Trần Hi hỏi vấn đề đầu tiên, “Bạn trai của hoa khôi là ai?”
Vấn đề tiếp theo, “Từ khi nào mà tớ trở thành người được cậu bồi dưỡng vậy hả?”
Tuy nhiên mấy vấn đề này chắc chắn sẽ không có câu trả lời, bởi Thi Dĩ cũng không biết cô đã cướp được bạn trai của ai. Trần Hi bối rối chạy xuống tầng đối chất với cô hoa khôi kia.
Kết quả Trần Hi nói chuyện một lúc mới hiểu rõ chân tướng, hóa ra anh chàng cơ bắp mà cô mới đuổi đi không lâu là bạn trai của hoa khôi, hơn nữa cô ta còn là một người đẹp có tiền.
Cô nàng hoa khôi giàu có không biết bạn trai của mình làm gì bên ngoài, chỉ là hai ngày trước tự dưng bị người ta đá, đường đường là một hoa khôi mà lại bị đá nên cô ta cảm thấy vô cùng mất mặt. Trần Hi hiểu được cảm giác của cô ta, tuy nhiên cô không hiểu vì sao hoa khôi của khoa không đi tìm hiểu lí do mà lại tìm đến cô? Không phải trong những trường hợp này thì nên đi tìm người đàn ông hay sao?
Mà cô cũng phần nào hiểu được, quốc tịch khác nhau, suy nghĩ có thể không giống, theo cách nói của mọi người chính là tất cả mọi chuyện đều có khả năng.
Trần Hi không dây dưa với cô hoa khôi kia quá nhiều, vẫn nên làm người hầu chăm chỉ đọc sách, ngồi ở nhà vừa ăn vừa xem Tô Cẩm thôi.
Chẳng qua cô muốn có những ngày an nhàn nhưng có người lại không muốn bỏ qua cho cô. Cô hoa khôi