Lại nói, trên đường về Phù Nguyên thôn, bọn Giang Phong thấy có nhiều nhóm người từ trong núi chạy ra, dáng vẻ lôi thôi như tàn binh bại tướng, thê thảm vô cùng, mà trong số đó có cả bọn ca ca của Mizu.
Theo lời bọn họ kể, trên đường dẫn vào bảo tàng không những bố trí vô số cạm bẫy, mà còn có một quần “đại” BOSS trấn giữ.
Mọi người không vượt qua được, tử thương vô số, thiệt hại nặng nề, lam hồng dược sử dụng hết sạch, cuối cùng đành phải tạm rút ra ngoài chỉnh đốn lực lượng, bàn mưu tính kế cho lần thám hiểm sau.
Giang Phong lại còn phát hiện có không dưới 10 thế lực lớn nhỏ đang tụ tập tại đây.
Mỗi thế lực đều có Tàng bảo đồ.
Qua đó càng xác nhận ý nghĩ ban đầu của Giang Phong : “bảo tàng” ở đây chẳng đáng giá gì.
Sau khi về doanh trại, Giang Phong từ biệt Mizu, rồi vào doanh trướng của mình nghỉ ngơi.
Nhưng Giang Phong vừa định đăng xuất thoát khỏi trò chơi, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, liền ở lại, gọi Giang Thạch Khê đến cùng chế tạo phù chú.
Cả hai một người là hiền giả, một người là hạ vị thần, chế tạo phù chú chỉ là chuyện dễ dàng.
Trước đây khi Giang Thạch Khê chưa về đầu Giang Phong, còn là sơn thần – bán thần ở Vô Danh Sơn, nay là Man Đầu Sơn, chỉ với 600 năm đạo hạnh mà đã có thể chế được Thiên thạch phù, giúp Giang Phong công phá Thạch Khê Trấn, đương nhiên giờ đây chế phù chú càng dễ dàng hơn, uy lực càng mạnh mẽ lợi hại hơn.
Giang Thạch Khê thiện trường công kích, chế tạo công kích phù chú, còn Giang Phong chế tạo phòng ngự phù chú, tịnh hóa phù chú.
Chế tạo phù chú đơn giản hơn chế tạo kỹ năng thư rất nhiều, vật liệu chỉ là giấy viết thông thường, thêm chút chu sa và vài phụ gia khác nữa, Giang Thạch Khê luôn có sẵn.
Chỉ đáng tiếc là Giang Phong chế tạo phù chú chỉ có tác dụng trong 2 ngày, còn Giang Thạch Khê chế tạo chỉ dùng được trong 1 ngày (trung vị thần hoặc tương đương chế tạo phù chú hiệu quả trong 2 ngày, hạ vị thần – 1 ngày, bán thần – nửa ngày).
Bọn Giang Phong chế tạo một ít để ngày mai “nhượng” lại cho những người tầm bảo, kiếm ít kim tệ.
Xong đâu đấy, Giang Thạch Khê chợt đề nghị :
- Bệ hạ.
Hay là chúng ta vào trong đó xem sao.
Hôm qua bọn họ có nhìn qua Tàng bảo đồ của bọn ca ca của Mizu, nên cũng nhớ được sơ lược vị trí.
Còn đường lối chi tiết, cả hai đều có thần thức, có thể cảm giác được nguy hiểm, không cần Tàng bảo đồ cũng không sao.
Giang Phong nghĩ thấy cũng có lý.
Dù sao cũng rảnh rỗi, thuận tiện kiếm ít tài vật cũng tốt chứ sao.
Thế là cả hai nhân lúc mọi người không chú ý, lẻn ra ngoài, rồi sử dụng phi hành thuật bay vào trong núi.
Do cả hai bay trên cao nên những cạm bẫy hay “đại” BOSS dưới đất không có tác dụng gì.
Cả hai dễ dàng thông quá trùng trùng cạm bẫy, quần quần “đại” BOSS mà vào sâu bên trong.
Mọi người gọi là “đại” BOSS, nhưng Giang Phong phát hiện chỉ là những “tiểu” BOSS có đẳng cấp khoảng 40 đến 50, mà cũng chỉ là loại hình thông thường.
Chỉ vì mọi người đa phần đẳng cấp mới 30, 40 nên mới gọi là “đại” BOSS.
Loại bảo tàng này là dành cho những người chơi khoảng 40 cấp trở lại khám phá, chứ không phải dành cho bọn Giang Phong (hạ vị thần trở lên có thể phi hành), nên lực lượng bảo hộ rất “yếu”, so với Thúy Vi địa cung chẳng đáng một phần nhỏ.
Dưới Thúy Vi địa cung, tiểu BOSS đã là bán thần rồi.
Đương nhiên lực lượng bảo hộ “yếu” thì bảo tàng cũng sẽ ít giá trị.
Trong cùng là một hang động, bên trong có đại BOSS trấn giữ.
Đại BOSS này là pháp sư 50 cấp, có 4 gã võ sĩ 45 cấp hộ vệ.
Đặc biệt, cả 5 gã này đều là quỷ hồn, có thể miễn giảm 50% vật lý công kích, đối với người chơi bình thường sẽ rất khó đối phó.
Đương nhiên bọn Giang Phong ngoại lệ.
Giang Phong và Giang Thạch Khê phóng xuất thần oai, oai áp phủ trùm cả hang động, nghiên toái những ý nghĩ chống cự.
BOSS ở đây chỉ là quỷ hồn, không phải người, nên dĩ nhiên cũng không phải là anh hùng hào kiệt, có ý chí “thà chết chứ không chịu khuất phục”.
Quỷ hồn không sợ chết, nhưng sợ hồn phi phách tản nha.
Tiểu quỷ phải sợ thần.
Do đó, khi thần oai phóng xuất, cả bọn quỷ hồn lập tức tránh sang một bên nhường lối.
Giang Phong nghênh ngang đi vào, lục tìm trong bảo tàng, bao nhiêu kim ngân tài vật thu gom hết.
Bảo tàng còn có một số trang bị, có hoàng kim, có bạch ngân, nhưng thuộc tính không đặc biệt cho lắm, trông cũng không đẹp, nên Giang Phong không thích, để lại đó cho những người tầm bảo.
Giang Phong thu lấy hết cũng được, nhưng như vậy thì quá lộ liễu, dễ gây thù kết oán với