Cuối cùng Yến tiệc cũng đã bắt đầu, Nhã Tịnh sau một khoảng thời gian "luyện tập" trong "vui vẻ" nàng một thân bi thương ôm lấy cái lưng đã sớm phản bội tuổi trẻ.
- Mẹ nó, ta mà trẻ hơn dăm ba bài múa này có thể làm khó được ta sao?
A Hoa liếc nhìn nàng đang thở hồng hộc, không hiểu sao bài luyện võ thuật khó cách mấy cũng không làm chủ tử nàng mệt mỏi.
Vậy mà chỉ có hai bài múa thôi, cũng làm cho chủ tử nhà nàng mệt muốn đứt hơi.
Nhớ hôm qua, Lưu sư phụ tới thăm Nhã Tịnh, nàng vừa thấy sư phụ liền một khóc hai nháo ba thắt cổ muốn sư phụ đem nàng rời khỏi đây.
Nào ngờ Lưu sư phụ chỉ mỉm cười đưa cho nàng một thanh đao rất lớn mà nói.
- Con sống một đời oanh liệt như vậy, nếu tự sát cũng phải dùng cây đao lớn một chút! Cứ tự nhiên tìm nơi nào phong cảnh đẹp mà tự sát nhé!
Lòng người lạnh lẽo cũng chỉ vậy thôi, Nhã Tịnh bên môi nở nụ cười nhạt.
Nàng cũng quá quen rồi!
Từng sứ giả các nước, vương tôn quý tộc cũng liên tục tới nước Khánh.
Đứng trên thành cao, Nhã Tịnh đã dịch dung thành một nữ nhân tầm thường.
Nhìn xuống bên dưới, người nối đuôi người cũng thật náo nhiệt!
Nhớ đêm qua, nàng lại trèo tường.
Lần này bị chính mẫu thân tóm được, ha! Đen thôi, đỏ quên đi! Cuối cùng, khó khăn lắm nàng mới thoát khỏi kinh thành nước nọ lại lọt vào hoàng cung nước kia.
Đem que gẩy gẩy kiến trên tường thành, Nhã Tịnh nhìn lên bầu trời thở dài.
- Trở gió rồi! Ngược thôi!
Ở đây, nàng không những là sơn tặc, còn kiêm cả người viết thoại bản! Fans của nàng trải khắp năm châu ngũ quốc! Khiến bao người mê đắm! Nhã Tịnh phe phẩy quạt, ánh mắt nàng nhìn vào đoàn người kia.
Ánh mắt duy chỉ chạm tới một cỗ xe ngựa.
- Đó không phải người của Tư Đồ Quốc sao? Họ cũng tới?
A Hoa đã dịch dung, đi tới cạnh nàng ngó xuống.
- Quả thực là xe của Tư Đồ Quốc! Thậm chí còn là xe của Hoàng cung! Tư Đồ quốc chỉ có duy nhất một vị vương tử chưa có thành hôn! Đó là Tư Đồ Kha Luân! E rằng lần này tới, hẳn là muốn có ý thành hôn!
Liên hôn với các quốc gia, đây đã không còn là chuyện lạ.
Khánh Quốc giàu, là miếng bánh ngọt khiến bao kẻ ao ước.
Dù cho nàng thân phận bất minh, cũng khiến họ hao tổn tâm sức lấy lòng thôi! Nơi đây dưới sự cai quản của mẫu hậu và phụ hoàng, nam nữ đã gần như bình đẳng! Người dân vẫn có phân hóa giàu nghèo, nhưng ít nhất vẫn đủ ăn và không phải làm ăn xin! Trị thủy cũng không tệ, mùa lũ cũng không quá lo lắng.
Vậy nàng còn làm cái khỉ gì nữa? Không lẽ đem người dân lên núi, cùng nhau làm sơn tặc! Nghĩ tới cũng đủ thú vị, chỉ là nàng không dám!
- Đi về thôi chủ tử, hôm nay Lang quốc hẳn chưa tới đâu!
A Hoa tiến tới, nàng gọi lấy vị chủ tử vẫn đang nhìn dòng người bên dưới.
Tuy miệng Nhã Tịnh lúc nào cũng nói không quan tâm, chẳng thèm để ý Hoàng thượng.
Nhưng nàng biết, thi thoảng người qua đường nói tới Lang quốc và vị vua kia chủ tử vẫn dừng chân lại.
Chẳng phải do người hóng chuyện đâu, người chỉ là đang muốn nghe tin của người đó mà thôi.
Khi nghe người đó bệnh nặng, chẳng phải vẻ hả hê.
Ánh mắt kia tràn ngập lo lắng, nhưng vẫn cắn răng mà rời đi.
Đối với những gì người kia gây ra, vị chủ tử này của nàng chẳng thể tha thứ.
Dằn vặt năm năm, cuối cùng cũng chỉ như vậy mà thôi.
Nhã Tịnh từ trong ngây ngốc tỉnh lại, trời cũng đã nhuốm màu hoàng hôn.
Người kia, quả thực không tới.
- Được rồi, đi thôi!
Nhã Tịnh quay lưng rời đi, nhìn bóng lưng cô độc cùng nghe tiếng thở dài kia.
A Hoa lắc đầu, rõ ràng vẫn nhớ.
Vậy mà, lúc nào cũng làm như không có gì.
- Ta đã nghe những gì Lang quốc làm với con, với con dân bách tính muôn phương.
Ta hiểu không nên phát động chiến tranh làm hại bách tính vô tội, nhưng những gì con trải qua khiến chúng ta suy nghĩ rất nhiều.
Sắp tới yến tiệc kia, chúng ta không biết con có muốn lộ mặt thật hay không? Sau yến tiệc, chúng ta muốn tổ chức một cuộc duyệt binh để cho các nước thấy được uy quyền.
Không vì nước Khánh nhỏ mà khinh, nên ta muốn mượn gió bẻ măng.
Khiến Lang Minh Triết và nhiều nước khác nên e ngại!
Nhã