Đã lâu không gặp, cuối cùng chúng ta vẫn đối đầu nhau như vậy.
- Lần này có chút khác, ta đưa ngươi hưu thư, là ta hưu ngươi.
Kiêm luôn chúng ta hôm nay thù mới hận cũ, hay trả luôn một lượt đi.
Chúng ta sau trận chiến này sẽ không còn gì nữa.
Nàng không nói đây là một trận chiến sinh tử, nhưng hắn có thể tự hiểu là như vậy.
Hoặc hắn lại thích tự bổ não cho rằng nàng hận hắn vì hắn đã lừa gạt nàng thậm chí còn mở hậu cung.
Thứ mà nàng ghét nhất, cũng là lý do mà nàng rời khỏi Lang Minh Triết.
Nhận lấy hưu thư đang bay tới, đây chính là điều nàng muốn.
Lần đầu bị Lang Minh Triết lừa ký vào hôn thú, nàng phải cầu xin năn nỉ hắn hưu nàng.
Lần thứ hai ký vào hôn thú, tên nàng đã là khác.
Dù bây giờ dùng thân phận gì,nàng cũng đã đều qua một đời chồng, nhưng đây là lần duy nhất nàng hưu phu sảng khoái như vậy.
Giống mấy tên đại gia gửi cho đám oanh yến một câu nói “chúng ta dừng lại” rồi hiên ngang rời đi vậy.
Đầu óc nàng chắc không tốt lắm, bên dưới đang máu me đầm đìa, nàng một tay cầm đao toàn thân dính máu ở đây diến kịch bản hưu phu.
Nhưng khác với nàng điên khùng ở đó, Tư Đồ Kha Luân tay cầm lấy hưu thư mà lòng run lên từng đợt.
Đây là tờ giấy duy nhất chứng minh, họ từng có quan hệ với nhau, tờ giấy duy nhất hắn tin rằng hắn từng có nàng.
Hai người không nói thêm câu nào một hồi liền lao vào chiến đấu, không ai nhường ai, từng hồi sát chiêu đều được tung ra.
Lúc trước nàng thua là vì đã trải qua trận chiến trước đó.
Khi này nàng đã vừa đánh vừa tiết kiệm sức lực nên có thể khá nhẹ nhàng chống đỡ Tư Đồ Kha Luân.
So với hắn, nàng chinh chiến nơi sa trường còn nhiều hơn nhiều.
Tuy rằng khác phái nhưng uy mãnh của nàng không thua một nam nhân nào.
- Bây giờ ta chẳng còn là Khánh Chi nữa, chắc ngươi thất vọng lắm nếu như thua trên tay ta.
Người đã từng bị ngươi đánh bại.
“Thật ra, chỉ cần là nàng ta cũng không bận tâm lắm” chỉ là hắn không nói ra, bởi hắn không có tư cách để nói ra điều đó.
Ngay cả tư cách nói yêu nàng hắn cũng không có.
Dù bây giờ hắn lên ngôi hay không, Tư Đồ quốc này thuộc về ai hắn cũng không bận tâm lắm, bởi hắn biết người sư phụ hắn luôn tuân theo không một lời oán trách đang dần khiến nơi đây sụp đổ.
Dù hắn có trở thành vua đi nữa, chắc gì nơi này đã tốt hơn?
Lần này sư phụ không ở nơi đây, hắn cũng chẳng còn gì lưu luyến.
Mặc đám người kia ngày càng tiến sâu vào cung, hắn đã sớm chán ghét tất thảy.
Đó là điều hắn khác với Lang Minh Triết.
Hắn không có tham vọng quyền lực, ai cứu sống hắn thì hắn sẽ như chú cún con, một lòng vì người đó.
Như một con rối, không có linh hồn.
Nếu như ngày đó không gặp nàng thì thật tốt, hắn sẽ không có gì mà lưu luyến, tham luyến thế giới này.
Tham luyến ánh sáng kia, tham luyến một tương lai tốt đẹp.
Từng đợt va chạm binh khí vang lên chát chúa, đám binh lính sớm đã tấn công vào chính điện, bên trong đang dần trải qua triều biến ân oán.
Bên ngoài vẫn đang hăng say chiến đấu.
Hắn muốn được bên cạnh nàng thêm một chút, cố kéo dài thêm một chút dù thân xác này sớm mệt mỏi rã rời.
Hắn, lên cơn thiếu thuốc.
Từ khi nàng đi, dù trước kia hắn chưa tùng sử dụng thuốc đã bắt đầu trầm mê vào đó, buông thả chính mình dù hắn biết nàng chúa ghét loại thuốc ăn mòn