(Đoản sinh: tuổi thọ ngắn)
Chiều ngày 16 tháng 11, trung tâm Phố Chợ Đỏ.
Khu quảng trường vốn náo nhiệt, sôi động giờ đây tràn ngập binh lính của đội tuần tra với những bộ đồng phục màu lam và cảnh sát với đồng phục màu xanh đậm.
Người thì ghi chép, người thì vác theo cáng, xẻng chạy tới chạy lui trên con đường ngổn ngang đống gạch đá để giúp những người gặp nạn mắc kẹt trong những ngôi nhà bị sập xuống.
“Có một người ở đây!” Một người lính tuần tra vẫy vẫy tay gọi người đồng nghiệp đứng gần đấy của mình.
Họ cùng nhau kéo một cơ thể đã bị biến dạng ra khỏi cây xà ngang.
“Người này còn hơi thở!” Lại một tiếng gọi khác từ nơi xa truyền đến.
Các bác sĩ mà toà thị chính thuê và cả một số tình nguyện viên là thầy tế của Thần điện vội vàng chạy tới.
Cảnh sát trưởng của Sở cảnh sát phía Tây, Lorbec Deira, đang đứng trên một mô đất, nơi trước đây đã từng là một toà nhà.
Dưới chân ông ta là một đống vật liệu xây dựng dính đầy máu tươi.
Trên mặt Lorbec vẫn còn nở một nụ cười.
Ông ta vừa mới đưa tiễn một vài vị quan chức đến từ toà thị chính đi – những người ăn mặc đẹp đẽ và chỉnh tề chẳng khác nào như đang ở trong hậu trường.
Ông ta cũng vừa mới lễ phép lắng nghe cũng như khiêm tốn nhận lỗi trước những lời phàn nàn ngu ngốc của họ như: “Ông nhìn đi, cái đống đổ nát này là trách nhiệm của ông.
Ông có biết toà thị chính của chúng tôi bận rộn như thế nào không? Mà chúng tôi vẫn phải cử người đến đây để hỗ trợ đám cảnh sát các ông …”
Đằng sau Lorbec là một khu đất trống.
Nó vừa mới được dọn dẹp tạm thời để làm nơi chứa xác, và hiện tại có gần một trăm xác chết đang được đặt ở nơi đây.
Trong số đó có cả thi thể của dân thường và đám xã hội đen.
Một lượng lớn quan chức đeo khẩu trang, cầm giấy bút đi qua đi lại quanh đống xác chết để ghi chép.
Thỉnh thoảng, một số thành viên trong gia đình của người chết nhận được tin báo chạy tới, hoặc đã đứng đấy tìm kiếm một lúc lâu, nhận ra thi thể của người thân và khóc toáng lên.
Một vài người khác nhận ra được đồng phục của quan chức liền lao lên thì bị cảnh sát và nhân viên đứng xung quanh giữ lại.
Lorbec cúi đầu, thở dài, khẽ than:
“Còn may giờ đang là mùa đông, số lượng ruồi bọ không nhiều lắm.”
Lorbec giẫm lên một tấm bảng hiệu đã bị vỡ thành năm sáu mảnh.
Sau khi nhận ra đây là tấm bảng hiệu của một phòng đánh cờ nào đó, ông ta bước vào trong căn phòng với vẻ mặt cứng đờ.
Một quân cờ Kiếm Sĩ lăn lông lốc từ trên đống đổ nát xuống chân Lorbec.
Lorbec dừng bước, cúi đầu xuống để nhặt quân cờ này lên.
Ông ta định phủi sạch đống bụi bẩn bám trên bề mặt nó, thế nhưng vết máu dính trên đó đã đông lại, lau mãi cũng không hết.
‘Lũ khốn nạn này.’
Sắc mặt Lorbec tái mét đi khi nhìn quân cờ trên tay mình.
Quân cờ Kiếm Sĩ này bị gãy mất cánh tay cầm kiếm, dường như nó bị một lực rất mạnh nào đó tác động đột ngột vào.
Cảnh sát trưởng quay đầu, nhìn sang một bên.
Nơi đó, một người đàn ông mặc chiếc áo khoác màu đỏ sậm cũng đang đứng quan sát mọi thứ.
Hắn ta xoay người, nhìn về phía vị cảnh sát trưởng đang có vẻ mặt bất mãn.
“Tôi sẽ không đồng ý!” Lorbec nói với giọng kiên quyết.
“Ông chắc chứ?” Người đàn ông mặc áo khoác đỏ lộ ra khuôn mặt xương xẩu của mình.
Một bộ râu rậm rạp bao phủ cằm của hắn.
Giọng điệu của hắn thì chứa đầy ý xấu:
“Nhưng đây là yêu cầu của ngài ấy và Bang Bình Máu.”
“Nikolay! Đây không phải là thoả thuận ban đầu của chúng ta! Cho dù là ngài ấy thì cũng sẽ không đồng ý việc các người nổ tung Phố Chợ Đỏ thành một đống đổ nát như bây giờ! Thậm chí là còn lấy đi gần hai trăm mạng người!” Vị cảnh sát trưởng gằn lên từng tiếng.
Ông ta cắn chặt hai hàm răng của mình để nén cơn phẫn nộ đang dâng lên trong người.
“Và bây giờ, các người còn muốn lấy đi thi thể của bọn họ?”
Lorbec cảm thấy sự bất mãn của mình sắp chọc thủng bầu trời.
Tuy nhiên, người đàn ông được ông ta gọi là Nikolay kia lại đáp lại với một khuôn mặt lạnh lùng, cứ như thể hắn ta chẳng thèm để ý gì đến cảm xúc của Lorbec vậy:
“Ông nói không chuẩn rồi.
Chẳng phải là chỉ có mấy chục ngôi nhà ở quảng trường trung tâm bị ảnh hưởng thôi sao? Hơn nữa, tôi cũng không ngờ rằng, ngài cảnh sát trưởng đây, người mà đã khoanh tay đứng nhìn suốt cả đêm, lại có tinh thần trọng nghĩa và lòng trắc ẩn cao đến như vậy đấy.
Ngoài ra, không phải là đêm qua chúng tôi cũng đã mất không ít người hay sao?”
‘M* kiếp! Lũ xã hội đen chúng mày sống mái với nhau xong còn trông đợi tao cho người đi hỗ trợ tụi mày nữa hả?’ Lorbec tức giận nghĩ.
“Đây là một sự tổn thất của Bang Bình Máu chúng tôi, đồng thời cũng là sự tổn thất của ngài ấy.
Và nó đương nhiên cũng là tổn thất của ngài cảnh sát trưởng đây.” Nikolay tiếp tục nói.
‘Thằng chó này.
Vì sao tiền tuyến phía Tây lại chỉ đuổi hắn thôi nhỉ? Đáng nhẽ ra phải chặt phăng cái đầu chó này đi luôn rồi chứ!’
Lorbec mắng thầm một câu.
“Thế nên là, vì lợi ích của ngài ấy, một vài cái xác chết cỏn con chắc
không có vấn đề gì chứ?” Nikolay nói với giọng khó chịu.
Tuy nhiên, Lorbec đã không nhượng bộ như những gì hắn tưởng.
Vị cảnh sát trưởng bước lên một bước, tiến lại gần Nikolay hơn.
Đôi mắt của ông ta tràn ngập lửa giận:
“Tao mặc kệ lũ Bang Bình Máu chó chết của chúng mày chết bao nhiêu người.
Tao chỉ nghe theo mệnh lệnh của ngài ấy, nhưng ngài ấy cũng không hề nói rằng lũ chúng mày sẽ gây ra một đống tai hoạ như thế này! Sáng ngày hôm nay, tất cả mọi người ở vương đô đều đã biết chúng mày rảnh quá nên đã đi nghịch thuốc nổ ở Phố Chợ Đỏ! Thậm chí ngay cả Hội nghị Hoàng gia cũng thảo luận việc các bang phái xã hội đen ở phía Tây thành dùng vũ khí thanh toán lẫn nhau!”
Ánh mắt của Nikolay chợt thay đổi.
Hắn không lùi về sau mà cũng tiến lên phía trước tận cho đến khi chạm vào cái trán của Lorbec.
Đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của vị cảnh sát trưởng.
Rồi, Nikolay nói với giọng căm hờn và tức giận:
“Vậy thì ông nên biết một điều.
Đó là lửa giận của chúng tôi không hề kém chút nào so với ông! Bang Bình Máu sẽ không để yên đâu! Nợ máu phải trả bằng máu!”
Dường như Lorbec cũng bị chọc tức bởi câu trả lời như khiêu khích của Nikolay:
“Bang Bình Máu sẽ không để yên đâu? Mày có tin rằng nếu bây giờ tao cho giải tán toàn bộ lính tuần tra và cảnh sát đang đứng ở đây, mày thậm chí còn không bước nổi ra khỏi Phố Chợ Đỏ hay không?”
Nikolay phẫn nộ cau mày.
Ngọn lửa giận dữ trong đôi mắt hắn càng ngày càng lớn.
Thế nhưng Lorbec cũng không chịu thua kém chút nào mà trừng mắt nhìn lại hắn.
Những người lính của đội tuần tra đứng xung quanh thấy tình hình bên này liền lặng lẽ tiến lại gần.
Thậm chí có hai người đội trưởng là hai Kiếm Sĩ Chung Kết đã đặt tay lên chuôi kiếm treo bên hông.
Nikolay liếc thấy đám lính đang tiến lại gần, khẽ rùng mình.
‘Thằng cha này thực sự có gan làm như vậy.’
Đồng thời, hắn cũng nhận ra rằng, ở trong đám đông đang đứng xem ở ngoài, có một vài ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào đây với ý đồ khác thường.
Sau một lúc thì chúng biến mất, nhưng lại xuất hiện một vài ánh mắt khác.
‘Lũ Hội Huynh Đệ chó chết này.’
Rốt cuộc thì Phố Chợ Đỏ đã không còn thuộc về Bang Bình Máu nữa rồi.
Sau khi cân nhắc sự uy hiếp đến từ Hội Huynh Đệ và giới cảnh sát, Nikolay quyết định nén nỗi uất hận ở trong lòng xuống và lùi về phía sau một bước.
‘Ma Năng Sư Khí đã mất tích.
Chúng ta cần phải nhẫn nhịn chờ đến khi Ma Năng Sư Máu trở về.’
‘Thằng cảnh sát chết tiệt này.
Và cả lũ quý tộc chết tiệt kia nữa.’
“Cho phép tôi gửi lời xin lỗi vì những lời nói của mình, huân tước Lorbec.” Hắn nhấn mạnh vào từ “huân tước”, đồng thời nở một nụ cười trên khuôn mặt xương xẩu của mình.
Sau đó, hắn cúi gằm đầu xuống, cứ như thể cơn phẫn nộ lúc trước chỉ là giả vờ.
“Chúng tôi không nên mang những rắc rối này đến cho ngài … Tôi sẽ rời đi ngay lập tức và tới gặp ngài công tước để xin tạ tội.”
Nikolay cười trừ, rồi xoay người rời đi.
Thế nhưng từ phía sau vang lên một câu trả lời đúng như mong đợi của hắn.
“Từ từ!”
Lorbec nắm chặt hai bàn tay lại và nhắc nhở bản thân không được xung động.
‘Đáng giận!’
‘Đáng chết!’
‘Quả nhiên, kể từ khi mình quyết định bước ra bước kia thì mình đã không còn cơ hội để quay đầu lại nữa rồi.’
Lorbec vẫy vẫy tay ra hiệu cho người của mình lùi lại trong sự bất lực.
Khuôn mặt Nikolay hiện lên vẻ đắc chí.
Khoé miệng hắn khẽ cong lên.
Cảnh sát trưởng Lorbec nhắm hai mắt lại trong nỗi thống khổ.
Ông ta im lặng một lúc lâu rồi mới nói với giọng run rẩy:
“M* kiếp! Tốt! Mày muốn xác? Hai mươi cái! Tuyệt đối không thể nhiều hơn! Và phải là những cái mà không có ai nhận!”
Có lẽ từ nãy đến giờ thì đây là lần đầu tiên nụ cười của Nikolay trông có vẻ chân thành.
“Như ngài mong muốn, thưa ngài huân tước.”
Hắn ta lại xưng hô Lorbec bằng tước vị của ông ta thêm một lần nữa.
‘Xác mà không có ai nhận?’ Nikolay cười khểnh trong lòng.
‘Những cái xác mà Bang Bình Máu muốn, hiển nhiên là chẳng ai dám nhận rồi.’
‘Chẳng phải vậy sao?’
‘Còn gì vui bằng quan – dân hợp tác?’
Nikolay lại khẽ cúi đầu, rồi quay người rời đi.
Lorbec nhìn bóng lưng của hắn ta, lắc lắc đầu, rồi hỏi với sự bất lực:
“Các người muốn đống thi thể đó để làm cái gì?”
“Một số nhân vật lớn muốn chiêu đãi bạn cũ tới chơi.” Nikolay không ngoảnh đầu lại, thế nhưng giọng của hắn lại pha lẫn chút sợ hãi:
“Nên cần phải chuẩn bị tiệc lớn.”
Nikolay dần biến mất khỏi tầm mắt của Lorbec, cũng như một vài ánh mắt soi mói ở trong đám đông.
Lorbec cúi đầu, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình ở trong một vũng máu dưới chân.
Đó là một người đàn ông trung niên với mái tóc hoa râm và những nếp nhăn trên trán, vẻ mặt ông ta thì đang vô cùng bất lực.
Lorbec cảm thấy ghê tởm ở trong lòng.
Ông ta hít sâu một hơi, rồi nhìn quân cờ trên tay.
Dường như quân cờ Kiếm Sĩ cụt tay đang nhìn vào Lorbec và nở một nụ cười.
Cảnh sát trưởng buông tay ra, xoay người rời đi trong nỗi bi ai.
Quân cờ Kiếm Sĩ mất đi thanh kiếm của mình kia rơi xuống vũng máu, thay thế hình ảnh phản chiếu của Lorbec.
………
6 giờ chiều, sảnh Mindis.
“Bốn đội, mỗi đội năm người.
Phân chia công việc rõ ràng.
Phối hợp rất ăn ý.
Tất cả thủ