Trời trong xanh, nắng vàng rực rỡ. Ngọc Mai thong thả dạo quanh các con phố chốn kinh thành. Tin tức về mẹ chưa được khả quan lắm, nàng hồi tưởng bao hình ảnh thuở ấu thơ. Gương mặt hiền hậu của mẹ, gần mười năm rồi nhưng cảm giác yêu thương ấy không hề phai nhạt.
Quen biết Huệ Lâm thật tình cờ, thỉnh thoảng nàng nghĩ ngợi bao điều về cô nương ấy. Thân phận nữ nhi thật nhỏ bé, dễ bị chà đạp nếu không có nơi nương tựa.
Ngập chìm trong hồi ức, nàng lại nhớ người đó. Dù gặp nhau lúc nhỏ ấy vậy đối với nàng nó là cả bầu trời tươi đẹp.
Huynh ấy không thừa nhận dù nàng chắc chắn. Sau ngần ấy năm đâu thể thay đổi diện mạo lớn được. Chính xác vị ca ca nàng mong chờ, chỉ là huynh chối bỏ tất cả.
Mấy tay kiếm lảng vảng khắp nơi, trông bộ dạng chẳng thiện cảm chút nào. Nàng lơ đãng nhìn theo, phía xa xa một cỗ xe ngựa rất đẹp tiến gần. Nàng nép sang quầy tơ lụa vờ quan sát.
Cỗ xe dừng ngay khách điếm Liễu Phương. Vị công tử tướng mạo sang trọng bước xuống, chủ khách điếm vội ra tiếp đón. Ngọc Mai định bụng đi ngang, lúc này...
- Này!
Gã ăn xin bất ngờ giật phăng túi tiền của nàng. Vị công tử vội quay đầu sang nhìn, tất nhiên ngài ấy thầm vui vì gặp lại người con gái mình thầm nhớ đêm mong.
Ngọc Mai đuổi theo, vị thái giám hầu cận võ nghệ cao thâm. Thoắt cái bắt được gã đó. Ngọc Mai không khỏi bất ngờ, người nàng đối diện hiển nhiên là Uông Điệp.
An Ngọc trả lại túi tiền cho nàng, Ngọc Mai cảm kích vô ngần. Uông Điệp cười thầm, dù sao ngài ấy tin rằng hữu duyên tất tương ngộ. Xem ra người con gái này đã chạm vào trái tim bậc vương giả.
Trịnh Đạt đăm chiêu nhìn nàng, nét mặt hắn đâu khác chi chủ nhân mình. Chỉ là cái chất hoạn quan còn đọng lại, nó dịu dàng nhưng thâm sâu bí hiểm.
Tia mắt kì lạ thoáng qua, hắn cảm giác sự đề phòng nghiêm ngặt. Ngay cái phản ứng mau lẹ của một con chó săn chực chờ mệnh lệnh, hắn vẫn biết mạng sống trân quý vô cùng. Ba năm về trước, ánh mắt đó suýt lấy mạng hắn. Giờ sự kiêng dè luôn trỗi dậy, hắn phập phồng dự liệu riêng mình.
- Đa tạ công tử! Tiểu nữ thành thật biết ơn!
Ngọc Mai khẽ khàng, nàng xinh đẹp biết bao. Người con gái dân dã mà nét thanh tao như ngọc khiết băng thanh. Lần đầu tiên Uông Điệp cảm nhận như thế. Ngài ấy choáng ngộp trước dáng vẻ trong sáng này.
- Bùm!!!
Thứ gì đó đột ngột phát nổ, nó tung bụi mù xung quanh. Ngọc Mai ho sặc sụa, bàn tay kì lạ bỗng kéo nàng rời khỏi.
Tránh xa vùng hỗn loạn phía trước, họ chạy đến góc ngoại thành vắng vẻ. Ngọc Mai thở dốc, nàng không ngờ thứ khói đấy vô cùng khó chịu. Nó khiến cổ họng rất đau rát. Hiển nhiên nàng kinh ngạc, bởi vị công tử lúc nãy vẫn đang nắm tay nàng khá chặt.
- Ơ...
- Ta xin lỗi...
Uông Điệp bối rối, ngài ấy đỏ bừng mặt chẳng kém gì nàng. Ngọc Mai cười nhẹ, vốn dĩ nàng nghĩ ngoài Khương Thập Lang ra không ai dám nắm tay nàng tùy tiện vậy. Vị công tử đây ắt con nhà danh giá, áo quần sang trọng nhưng da dẻ xanh xao.
- Cảm ơn công tử!
Nàng thỏ thẻ, Uông Điệp cứ trông dáng điệu mà tim đập liên hồi. Ngài ấy cố lấy lại phong thái, quanh quẩn nhìn xem An Ngọc ở đâu.
- Đã mấy lần được công tử giúp đỡ, tiểu nữ thành thật biết ơn! Dám hỏi ngài quý danh là chi, mong sau này tiện bề báo đáp!
- À, không sao cả! Nàng có thể gọi ta là Điệp...ơ...Diệp Minh!
Uông Điệp ngập ngừng, Ngọc Mai thoáng suy nghĩ. Nàng gật đầu định từ biệt ân nhân. Uông Điệp vội ngăn bước chân nàng.
- Cô nương xin cho biết quý danh! Nếu có duyên sau này tương ngộ!
- Tiểu nữ tên Dương Ngọc Mai, quê quán Lưỡng Giang. Hiện tiểu nữ tá túc tại làng Vân Giang. Nếu có dịp, công tử hãy quá bộ đến chơi!
Nàng mỉm cười rồi nhẹ nhàng lui gót, Uông Điệp đắn đo chẳng biết làm sao giữ chân người đẹp. Lúc này An Ngọc xuất hiện, Uông Điệp đăm chiêu nhìn Ngọc Mai khuất dần sau hàng cây dương liễu.
- Điện hạ...
An Ngọc thì thầm, Uông Điệp nhướng mày, cảm giác thay đổi hẳn.
...
Mặt trời xuống núi, ánh sáng rực rỡ đành nhường lại cho màn đêm thăm thẳm. Ngọc Mai lặng lẽ ngồi bên khung cửa sổ. Nàng ngắm ánh trăng tròn treo trên ngọn cây dương.
Thật giá lạnh biết bao, ánh sáng huyền diệu ấy trông cô đơn tĩnh mịt. Nó như tâm hồn này bây giờ, khoảng lặng trái tim cứ thôi thúc nàng nghĩ về người đó. Cảm giác gặp lại cố nhân dù mơ hồ, bí ẩn nhưng nàng tin định mệnh ràng buộc mọi thứ. Chính nàng vẫn luôn chấp nhận cái định mệnh ấy thôi.
- Chát!!!
Ngọc Mai giật mình, tiếng binh khí va chạm bên ngoài khách điếm. Nàng vội đóng hờ cửa sổ quan sát, bóng người lướt trên mái nhà rất nhanh. Nàng ôm thanh kiếm của cha bên người, mắt chẳng rời khung cửa.
Dưới ánh trăng, nàng thấy hai tay kiếm so tài ác liệt. Không thể nhìn rõ gương mặt ai, tuy nhiên cái tà khí của Huyết Vũ chẳng sai khác được. Nàng ngầm hiểu đối tượng tiếp cận, chỉ là huynh ấy thật sự khiến nàng lo nghĩ.
Gã kia ắt hẳn khó bề đánh bại huynh ấy. Nàng bậm môi theo dõi, không hiểu sao người ta lắm kẻ thù đến vậy. Một vị ân nhân mà ngay đến báo đáp nàng cũng chưa từng có cơ hội. Cảm giác gọi tên Khương Tử Phong đủ khiến nàng chạnh lòng khắc khoải.
- Rầm!!!
Cánh cửa sổ bật tung, không thể ngờ tay kiếm kia sơ hở té nhào xuống ô cửa phòng nàng. Ngọc Mai thản thốt, nàng bị hất ngã vào cạnh bàn.
Cánh tay đau nhói, nàng thận trọng lùi ra sau. Gã này lồm cồm ngồi dậy, hắn trừng mắt nhìn nàng. Ngọc Mai cầm chắc thanh kiếm trong tay, nàng sẵn sàng chống trả nếu hắn manh động.
- Kịt!
Bóng Lang xuất hiện ngay bậc cửa, ánh trăng in bóng vị ân nhân hôm nào. Vẫn ánh mắt ấy, đôi tay ấy, Khương công tử lạnh lùng nhìn kẻ trước mặt.
- Khương Thập Lang!!!
Hắn gầm lên rồi bất ngờ dí kiếm sát cổ Ngọc Mai, thật không may nàng sẩy chân khiến lớp da cổ xay xát rươm rướm máu.
Không ai đe dọa Tây Phục sát thủ được. Lang trả lời hắn bằng ánh mắt sắc lạnh tựa lưỡi dao găm nguy hiểm. Hắn kéo nàng lùi dần ra sau, Ngọc Mai đau lắm nhưng nàng cố cầm cự không thốt câu nào.
Thanh kiếm đang ăn sâu vào lớp da cổ của nàng, máu đang rỉ rả chảy ra. Lang nheo mắt lại, bàn tay chạm nhẹ thanh kiếm. Phút chốc, ngay cả thở hắn cũng không kịp vì cú nện bằng sống kiếm quá mạnh, hắn nằm gục dưới đất.
Ngọc Mai lảo đảo, nàng suýt ngã thì Lang đã bắt kịp. Giây phút ngắn ngủi, Lang lại lộ ra mình chính là Khương Tử Phong, vị ca ca mà nàng ngày đêm suy nghĩ.
- Huynh...
Ngọc Mai bối rối làm sao,