Nắng tràn qua ô cửa, Uông Điệp lại xuất cung. Đêm qua, Mạnh Hy cùng Chi Quân diện kiến. Vụ ngân phiếu giả và thương buôn bị sát hại đang lần từng bước xuất hiện manh mối.
Biên cương chuyển biến thất thường, Uông Điệp mấy lần tiến cử người dưới trướng mình, mong vua cha cho yểm trợ Vân Chu. Có vẻ bệ hạ tự tính toán trước, tuy nhiên lời đề nghị của Uông Điệp cũng không tệ. Binh bộ thượng thư ngược xuôi vào cung. Ông ta trông sốt sắng chuyện quan ải nhưng Thịnh Nhạc Minh vốn lòng sâu như biển, khó dò tận đáy.
Lão hồ ly hôm nay chuẩn bị sẵn xe ngựa, ông ta khởi hành đến Vân Chu. Ngoài mặt thị sát tình hình, người võ sĩ lần này không đi theo, hắn còn chuyện khác phải làm.
Trời nổi gió to, không hẳn sẽ mưa. Khí trời lành lạnh, Ngọc Mai mặc thêm tấm áo ngoài cho ấm. Nàng vẫn chăm chú nhìn Lang. Hiển nhiên, trong lòng nàng, người nam nhân ấy là một kí ức tuổi thơ khó lòng phai nhạt.
Lang lặng lẽ như chiếc bóng, nàng thở dài ném hòn đá nhỏ xuống sông. Có thể nó giúp anh chú ý nàng hơn là bất động kiểu pho tượng.
Khoảng trời mênh mông quá...
Ngồi cạnh bên nhau mà ngỡ xa tận chốn ngân hà.
Ánh mắt Lang thật cô độc. Đôi vai quân tử hao gầy vì gió bụi sương đêm. Nàng thoáng trông hai thanh kiếm lạnh lẽo anh giắt bên thắt lưng. Chúng rất ma mị, đầy sát khí.
Cảm giác chạm vào chúng lại thôi thúc nàng. Ngọc Mai khao khát rút được Huyết Vũ ra khỏi vỏ. Nó tiềm ẩn ước muốn bùng cháy ấy lần nữa.
- Đừng!
Lang nắm nhẹ bàn tay nàng, Ngọc Mai sực tỉnh. Nàng không hiểu sao mình lại làm thế.
Lang vẫn chưa bỏ tay ra, anh cứ giữ chặt một cách vô thức. Nàng bắt đầu khó chịu, tất nhiên đâu phải lần đầu nhưng...
- Tử Phong!
Nàng chau mày, Lang chợt nới lỏng tay. Anh đứng dậy, Ngọc Mai hơi lúng túng.
- Kinh thành nguy hiểm khôn lường, cô nương đừng ở lại đây nữa!
Ngọc Mai thất vọng làm sao. Lang cư xử còn khá xa lạ. Vẫn Tử Phong ca nhưng huynh quá đỗi lạnh lùng. Mười năm rồi, nàng cứ muốn được gọi là Mai nhi như hôm nào.
- Ta còn chuyện phải làm...
Nàng thỏ thẻ, ánh mắt chất chứa nỗi buồn man mác. Tìm mẹ là mục đích duy nhất nàng đến đây nhưng ẩn sâu trong tim, nàng luôn mong mỏi một kì tích nào đó.
Lang đang đứng trước mặt nàng, cảm giác vừa vui vừa buồn. Không hiểu duyên hội ngộ thế nào, nàng lại được Lang giải cứu hết lần này đến lần khác. Sau từng ấy năm, sự ấm áp nhân từ ấy còn hiện hữu mãi.
- Cô nương bảo trọng!
Lang thở dài, anh rời đi trong nét mặt hụt hẫng của nàng.
Huynh rốt cuộc là người hay thỏi sắt lạnh vô tình?
Nàng chau mày, sợi dây đeo trên cổ chợt sáng lấp lánh. Bóng Lang cứ thế khuất dần sau những rặng cây.
...
Áng mây trôi lơ lửng qua con nước buồn tẻ, Uông Điệp quanh quẩn dưới hàng liễu ngoại thành. Ngài ấy trao đổi vài thứ với Mạnh Hy. Hiển nhiên sự an toàn của một thái tử quyền cao chức trọng vô cùng cần thiết. Ấy vậy, Uông Điệp chỉ cho An Ngọc theo tháp tùng.
Mạnh Hy cùng Chi Quân ra bến cảng khảo sát tình hình. Chu sư phụ tất bật chuyện biên cương với Tần sư thúc. Tống Nguyên Long mấy lần đến bàn bạc thảo luận. Binh cơ trọng địa, giờ chuyện quốc gia đành phó thác cho các cựu binh già.
Chu sư phụ mệt mỏi bên mấy tấm bản đồ. Ông suy nghĩ rất nhiều thứ. Cơn gió lao xao qua mấy bụi cây ngoài hiên, ngoái đầu qua ô cửa. Bóng chàng thiếu niên năm nào thoắt ẩn thoắt hiện, ông ngỡ mình nhìn lầm.
Mái tóc đen dài đó, gương mặt chứa đựng hơi thở mùa đông giá lạnh. Một Khương Thập Lang ưu tư, sầu não đến ám ảnh. Ông chỉ có thể thầm gọi tên anh trong kí ức nhạt nhòa.
- Sư huynh?
Tần sư thúc băn khoăn, Chu sư phụ cứ như nói chuyện một mình. Thúc ấy mang bình trà nóng đặt xuống bàn.
- Chuyện gì vậy?
Tần sư thúc nhoài người ra ngoài cửa sổ. Chu sư phụ thay đổi sắc mặt, ông ngần ngừ hồi lâu.
- Là Lang...
Tần sư thúc ngạc nhiên. Mà cũng không phải mình Chu sư phụ thấy, vài lần Tần sư thúc vẫn biết sự hiện diện của Lang thời gian gần đây.
- Nó muốn thám thính chúng ta à?
Tần sư thúc nhăn mặt, Chu sư phụ uống ngụm trà. Mặt ông hiện lên trên bóng nước ấy, buồn bã và xót xa...
Con đường mòn uốn lượn, hai bên cỏ mọc xanh um. Hoa dại chen chúc nhau trên thảm cỏ mơn mởn ấy. Ngọc Mai dừng chân lại, gốc bạch mai tỏa mát, ngát hương thơm. Thứ cảm giác nhè nhẹ buổi trưa hè. Nàng hít thở tận hưởng khí trời ấm áp.
- Dương cô nương!
Uông Điệp khẽ gọi, nàng ngạc nhiên vô cùng. Họ tình cờ gặp nhau ở phía nam ngoại thành.
- Diệp công tử?
Nụ cười ngọt ngào khiến Uông Điệp bối rối. Hẳn ngài ấy mong mỏi cuộc hội ngộ từ lâu lắm rồi. Người con gái xinh đẹp như ánh nắng mùa xuân, nỗi lòng Uông Điệp khó bề lẩn tránh.
- Thật trùng hợp! Cô nương định đi đâu?
Uông Điệp cố mở lời, may mắn là An Ngọc không ở đây. Nếu không hắn lại cười châm chọc ngài ấy rồi.
- Tiểu nữ đang tìm người thân! Công tử cũng có việc sao?
Nàng nhẹ nhàng hỏi, Uông Điệp mặt hơi đỏ. Nhìn quanh quẩn, ngài thấy đôi bướm lượn vòng trên mấy khóm hoa. Lòng bồi hồi xúc cảm, nhã ý tặng người đẹp bài thơ buổi ban trưa.
Ngọc Mai kì thực bất ngờ, bài thơ viết đề tặng trên cây quạt