Ngục thất ở Tây Phục không lạ gì Yên Tảo nhưng Uông Điệp thấy sự đón tiếp quá ư khác thường. Có lẽ ngài là bậc vương giả nên được đặc cách chăng?
Lang bắt thái tử về đây hà cớ làm sao? Bản thân Uông Điệp thắc mắc mãi. Lang có tất cả lý do để làm vậy nhưng kì thực động cơ chính là gì?
Nửa tháng trôi qua không biết trong cung đã phát hiện chuyện ngài mất tích không. An Ngọc lẳng lặng ngồi bên. Mặc dù gọi là ngục nhưng nó giống căn phòng khách đầy đủ và trang trọng.
Lang đẩy cửa vào, như mọi khi. Uông Điệp chán chường bởi cảm giác bị cầm tù này. Thái tử gằn giọng.
- Rốt cuộc ngươi muốn gì?
Lang bình thản nhìn chủ tớ họ, anh hiểu bao suy nghĩ thái tử nung nấu. Chỉ là mọi thứ cần thời gian giải đáp.
- Ngài có thể đi được rồi nhưng xin hãy giúp ta một chuyện.
Lang rút thanh kiếm ra, hướng về phía họ. An Ngọc vội đẩy Uông Điệp sang bên mà hộ giá. Thái độ Lang không hề nguy hiểm, Uông Điệp rất khó hiểu. Ngài ấy dằn lòng An Ngọc.
- Khương Tử Phong, ngươi định giết ta sao?
Uông Điệp đưa ánh nhìn sâu thẳm vào người bạn thuở ấu thơ. Vẫn con người đó, trái tim đó, hiền lành mà ấm áp quá.
- Nếu muốn, ta có thể làm bất kì lúc nào!
- Ngươi...
Uông Điệp chưa kịp nói xong thì Lang đã rạch một đường ngắn trong lòng bàn tay ngài ấy. An Ngọc bất ngờ không xoay sở được. Lang để kiếm xuôi xuống cho máu thái tử chảy dọc theo thân. Một cách tế kiếm mà An Ngọc từng thấy. Hắn nắm chặt cổ tay thái tử.
- Đến lúc cần thiết, ngài sẽ được tự do.
Lang thu kiếm rồi rời đi trước dáng vẻ kinh ngạc từ họ. Anh đến khu vực cơ quan, ánh trăng rực rỡ nằm trên đỉnh đầu. Lang vuốt nhẹ lưỡi kiếm, giọt máu nóng hổi hòa lẫn vào trong máu Uông Điệp. Anh cắm nó xuống đất...
Cơn gió lồng lộng thổi, chốn hậu cung xa xôi, Yến Loan hoàng hậu thao thức trở mình. Bà ta ngồi dậy, thị nữ vội vã chạy đến.
- Truyền Lưu Cầm!
Hoàng hậu sốt ruột chờ đợi, lúc sau Lưu Cầm triệu kiến. Ông chưa thấu tâm cơ hoàng hậu nhưng rõ ràng bà ta đang bất an thật sự.
- Đi theo ta!
Hoàng hậu dẫn ông vào một lối bí mật sau bức tranh lớn. Bên trong, mật thất rất rộng. Xung quanh, nhiều đồ đạc vô cùng quý giá nhưng thứ khiến Lưu Cầm để tâm nhất chính là chiếc bàn thờ với tấm bài vị khảm bằng vàng.
Hoàng hậu đến gần chậu hoa rồi xoay trở, ô gạch đột nhiên chạy sang trái. Trong ấy chứa thứ gì đó, bà ta lấy nó ra. Chiếc túi gấm thêu hoa khá đẹp.
Hoàng hậu mở túi, lấy ra một viên bạch ngọc to bằng quả trứng. Nó đẹp, đẹp đến mức lung linh huyền ảo.
- Ngươi biết vật này không? - Hoàng hậu hỏi lạnh lùng.
Thiên Long Bạch Ngọc?
Lưu Cầm nheo mắt, viên ngọc trong truyền thuyết đây sao? Nó thật sự tồn tại à?
Nhìn vầng hào quang thiên long phát sáng, Lưu Cầm cảm giác sợ chốn cung vàng điện ngọc này. Hậu cung hoàng gia quả nhiên chứa bao điều kì lạ.
- Ngươi có xem thiên tượng không? Một ngôi sao lạ đang tiến về chòm thiên long tinh. Phượng Hoàng Hồng Ngọc đang ở gần đây, ngươi đoán xem kẻ nào sở hữu nó!
Ánh mắt sắc sảo của hoàng hậu khiến Lưu Cầm rợn người. Hai viên ngọc tương sinh tương khắc. Truyền thuyết cổ xưa nhưng đích thị nó vẫn đang tồn tại. Lẽ nào...
- Nửa tháng qua, thái tử chưa thỉnh an ta. Ngài ấy mãi lo việc bệ hạ giao phó. Đến lúc cần Diêu Linh rồi, ngươi biết làm gì chứ?
Hoàng hậu nhìn Lưu Cầm, ông ấy chau mày nghĩ ngợi. Diêu Linh bị Khương Tử Phong tóm ngay trong khách điếm Liễu Phương. Cớ sự này có ẩn tình chăng? Trông mọi thứ trở nên dễ dàng quá.
...
Cơn mưa đêm qua thật quái lạ, cứ như trận cuồng phong ào ào ập tới. Mạnh Hy đi loanh quanh trong nội thành rồi dừng chân trước quán rượu Nghi Đình. Anh đến đây nhiều lần rồi dù lúc nào cũng chỉ một lý do. Thoạt nhìn từ xa, Lưu Cầm thấy Mạnh Hy, ông ấy vội vã chạy đến.
- Dương công tử!
Mạnh Hy ngạc nhiên, lâu lắm mới gặp Lưu Cầm đúng là hữu duyên.
- Chào tiên sinh!
- Công tử về kinh lúc nào thế? - Lưu Cầm hồ hởi hỏi.
- Cũng không lâu lắm nhưng...
- Công tử vào đây đã! - Lưu Cầm liền kéo tay Mạnh Hy bước vô trong quán rượu Nghi Đình. Ông ấy mừng rỡ, thân thiện với Mạnh Hy. Thật lòng, Lưu Cầm có nhiều điều muốn nói cùng vị cố nhân này.
- Kể từ ngày đó đến nay, tại hạ chưa bao giờ quên ơn công tử. Mời công tử!
Lưu Cầm vui vẻ kính rượu Mạnh Hy, ông ta quá đỗi vui mừng. Ấy thế, Mạnh Hy vẫn đầy nét ưu tư sầu não.
- Công tử có khó khăn gì xin cứ nói. Ta quyết không từ chối. Xin hãy nhận tấm lòng của Lưu Cầm này!
Lưu Cầm cúi đầu, Mạnh Hy vội đỡ ông ngay.
- Kìa tiên sinh! Đừng làm thế! - Mạnh Hy lúng túng - Được rồi, có lẽ ta rất cần sự giúp đỡ nhưng...
Mạnh Hy nhìn quanh quán rượu, không thấy Lục nương đâu cả. Nhiều người trông khá khả nghi. Biết ý, Lưu Cầm liền bảo:
- Công tử, chúng ta nên đi nơi khác nói chuyện.
Lưu Cầm dẫn Mạnh Hy về nhà mình. Ông khóa cửa cẩn thận, cho gia nhân canh gác.
- Nơi này yên tĩnh, công tử đừng ngại!
Mạnh Hy thở dài, anh uống ngụm trà mà lòng nặng nề nhiều tâm sự.
- Thật không dám giấu gì tiên sinh, tại hạ có một chuyện chẳng biết nói như thế nào nữa!
Mạnh Hy lắc đầu, Lưu Cầm ngẫm nghĩ hồi lâu.
- Nhờ ơn công tử cứu mạng, ta mới có ngày hôm nay. Lưu Cầm nguyện làm mọi chuyện để đền đáp công tử!
Lưu Cầm khấu đầu khiến Mạnh Hy vô cùng bối rối, anh đỡ ông ấy đứng dậy. Biết Lưu Cầm vốn người am hiểu đạo lý, học rộng tài hoa. Thái độ ân cần cởi mở làm Mạnh Hy cảm kích vô ngần, anh thổ lộ hết cho ông nghe.
Lưu Cầm chăm chú xuyên suốt câu chuyện đầy ẩn tình. Ông dần hiểu ra ngọn ngành tất cả giông bão hơn hai mươi năm qua.
- Như vậy là công tử muốn kéo bạn mình quay trở lại. Chuyện này không đơn giản! Món nợ hoàng tộc cùng biến cố dai dẳng thời gian trước ảnh hưởng rất lớn cho đại cuộc sau này.
Lưu Cầm quả quyết, Mạnh Hy cảm giác như ngồi trên đống lửa. Con đường phía trước sao cứ mịt mờ tăm tối.
- Xin tiên sinh chỉ bảo. Tại hạ giờ lực bất tòng tâm! - Mạnh Hy thiết tha nhìn Lưu Cầm.
- Công tử yên tâm. Đã hiểu đầu đuôi sự việc, ta sẽ có cách giúp. Mong công tử đợi đôi ba hôm nữa nhé!