Gió lạnh thổi ngoài hiên, lũ côn trùng phát ra âm thanh tạp nhạp. Thịnh Nhạc Minh mân mê bộ râu dài, ông ta vừa tiễn mật sứ ra về trong đêm thâu.
Lưu Đình khoanh tay trước ngực. Hắn luôn để động tác này như một thói quen khó bỏ. Lão hồ ly lim dim mắt, nụ cười nửa miệng vừa đắc ý lại bí ẩn.
- Ít hôm nữa đại sự sẽ thành, các hạ cứ chờ xem!
Mặc dù Thịnh Nhạc Minh tỏ ra nắm chắc nhưng Lưu Đình cơ bản không mấy lạc quan lắm. Hắn lại thất bại trong chuyện ám sát một ai đó. Có lẽ cái lý do vớ vẩn chưa đủ sức thuyết phục. Dù vậy, hắn đang trông mong vương tử Vân Chu tung chiêu bài mới. Xem ra, cuộc đua vương quyền đã đến hồi quyết định.
Gác chuyện binh bộ thượng thư sang bên. Phía nhà Uông thị vẫn miệt mài chuẩn bị đại lễ Nghinh Hương. Còn ít ngày là tiến hành, toàn bộ nội các tập trung lo xong phần hậu cần quan trọng.
Thái tử xuất cung từ sớm. Trịnh Đạt bắt gặp ở phía tây ngoại thành. Ngài đi cùng An Ngọc, dĩ nhiên tai mắt của hoàng hậu có mặt khắp nơi. Phen này, Uông Điệp khó bề giải thích cùng mẫu hậu.
Diêu Linh nhanh chân bày biện bàn làm phép. Dù sao, việc thái tử ra ngoài vốn rất có lợi trong chuyện này. Hoàng hậu ung dung ngồi trước sân. Bà ta bình thản xem Diêu Linh thi triển pháp lực.
Lá bùa cháy bùng lên, nó bay quanh thành vòng tròn kì dị. Diêu Linh bấm độn thử, ánh mắt khá kinh ngạc. Bà ta tiếp tục niệm chú, tay nâng quả cầu pha lê rồi từ từ đặt nó vào vòng lửa vừa cháy sáng.
- Nương nương...
Hoàng hậu chỉ gật đầu. Nụ cười ma mị từ đôi môi đỏ thắm, tia nhìn cay độc xoáy sâu qua đốm lửa ảo diệu.
...
Chiếc đèn tỏa sáng khắp thư phòng. Đêm tối mang muôn triệu vì sao lấp lánh. Lũ sói con ngoan ngoãn canh gác ngoài hiên. Diệp Nguyên Long miệt mài xem trận đồ Lang đưa tới.
Ông suy nghĩ thật lâu, lâu nhất có thể. Một cảm giác bất an cùng cực. Mọi thứ dường như cơn ác mộng sắp thành hiện thực. Nó ám ảnh ông trong những đêm dài thao thức.
Ngôi sao băng vừa xuất hiện trên trời. Diệp Nguyên Long chợt bước ra ngoài bậc cửa. Gió đang lồng lộng thổi. Nó rất lạnh, lạnh hơn chính trái tim ông bây giờ. Nỗi nhớ mong hoài niệm xa xưa, mãi vùi mình nơi quên lãng u sầu.
Con sói xám yếm bạc lấp ló ngoài trước. Diệp Nguyên Long nhìn nó bằng đôi mắt sắc lạnh...
Bốn bức tường ngột ngạt, nó hệt đang thu hẹp lại. Đồ đạc xung quanh xoay chuyển liên tục. Ngọn đèn trên bàn tắt ngấm tự bao giờ. Cả không gian tối tăm, tù túng. Mọi thứ đang diễn ra trong thư phòng vương tử.
Lang run rẩy bám chặt cạnh bàn. Người anh mồ hôi nhễ nhại. Huyết Vũ cuộn trào tà khí, sùng sục trong vỏ thép. Lang mặc kệ nó, anh cố đứng dậy, tay ôm lấy lồng ngực đau nhói.
- Lang!
Diệp Nguyên Long đẩy cửa, ông lao nhanh đến đỡ anh. Ánh đèn sáng trở lại, Lang lộ rõ nét mặt đau đớn cực độ. Liếc sơ hai thanh kiếm, Diệp Nguyên Long kéo nó xa anh. Thứ tà khí nặc nồng tưởng chừng bóp nghẹt trái tim, ông rút ngay Thiết Trảo ra. Luồng sáng xanh chợt thanh tẩy chướng khí nguy hiểm.
- Lang?
Diệp Nguyên Long lay nhẹ vai anh. Cả con người nóng hừng hực. Lo lắng nếu chuyện hôm trước tiếp tục tái diễn, ông nghĩ điều gì đó rồi vội cởi ngay áo anh.
Đôi mắt mở to, sửng sốt. Diệp Nguyên Long suýt chết lặng khi nhìn thấy cái bớt sau lưng Lang chuyển dần sang đen.
- Cha...
Lang thều thào gọi, toàn bộ sức lực của anh đang chống chọi cái gọi là tâm ma kia. Thật không thể tưởng tượng nổi, viễn cảnh kinh khủng nhất mà Diệp Nguyên Long e ngại đang xuất hiện dần dần.
Cánh cửa sổ bỗng bật tung, gió cuốn vào cả căn phòng. Giấy bút bay khắp nơi, Diệp Nguyên Long vội nắm lấy Thiết Trảo.
- Khương Tử Phong, ngươi chống chọi vô ích thôi!
Giọng nói ồm ồm kia lại văng vẳng bên tai. Lang tức giận lôi Huyết Vũ ra, chém một đường khí dài vào khoảng không. Đám mây bung xõa, sấm chớp vang trời. Giông tố nổi lên cuồn cuộn.
Ánh sáng chói mắt vô cùng, cái bớt hóa ra màu đen kịt. Lang khuỵu người xuống, toàn thân sắp không trụ nổi. Diệp Nguyên Long chau mày, ông ném ngay Thiết Trảo vào tâm đám mây. Lưỡi kiếm bật lại, cắm sâu xuống sàn.
- Ngươi muốn đối phó con trai ta sao?
Cơn thịnh nộ của Diệp Nguyên Long khiến đám mây cười khanh khách. Tất cả tan biến ngay sau đó như chưa từng xảy ra chuyện gì. Chỉ mỗi việc Lang đang nằm gọn trong vòng tay mình là thật, ông ôm chặt con mà lòng đau nhói.
...
Ngọn cỏ nhuốm màu héo úa. Cơn gió lung lay hàng cây trước mặt, đám lá thả mình theo hạt cát xa xa. Mây trắng lượn lờ trôi, bầu trời xanh biếc. Đàn chim cứ mải miết bay từng đàn theo gió lộng ngàn khơi.
Diệp Nguyên Long đứng trên ngọn đồi cao nhất. Ông nhìn áng mây lạc lõng chốn lưng trời. Con chim non ríu rít gọi mẹ mớm mồi. Thứ tình cảm bản năng mà ngậm ngùi lòng nhân thế.
Nàng ở phương xa biết chăng người mong nhớ.
Bao tháng, bao năm hoài vọng nỗi thương sầu.
Nhặt cánh hoa rơi giữa trời thu lá đỏ, Diệp Nguyên Long lặng lẽ như chiếc bóng nhỏ nhoi dưới ánh mặt trời. Hình hài thân thuộc vẫn bước đi nặng trĩu, đứa con trai duy nhất mang khát vọng sống còn.
Lang cầm chắc song kiếm bên thắt lưng. Ánh mắt lạnh căm tựa tảng băng vĩnh cửu. Những gì có xảy ra cũng phải xảy ra. Chỉ là cơn ác mộng làm hao mòn linh hồn non trẻ.
Anh bình thản trông thành Vân Chu trước mặt. Bách tính lê dân qua bao thăng trầm biến cố, một Âu Sa Nhĩ há chẳng là gì. Người quân tử vốn định tất phải làm, nhưng đắc tội kẻ tiểu nhân thì muôn vàn trắc trở.
- Huynh khởi hành chưa?
Đoàn Hạo chậm rãi hỏi. Hắn dường như không quan tâm lắm câu trả lời. Cách phá tan sự im lặng luôn là thế và sự mở lời từ Lang mang tính đòi hỏi hơn. Hắn còn bận tâm nhiều việc khác. Chí ít, lá thư của Mạc Sa Ân vẫn nằm gọn trong tay.
- Ngày mai lên đường.
Lang nói bằng giọng khô khốc. Anh mệt mỏi hơn Đoàn Hạo nghĩ. Gã đại phu lập dị kia bắt đầu chú ý. Trông Lang tiều tụy hơn hẳn. Sau một đêm, anh khác lạ vô cùng.
- Huynh thấy thiên hạ đang thái bình không? - Lang hỏi mà ánh mắt đầy nỗi xa xăm.
Đoàn Hạo thở dài một tiếng. Hắn khoanh tay trước ngực rồi nói:
- Xem thế thì biết, sức mạnh của quân chủ không phải ở mưu mô mà ở đức độ và sự cởi mở. Sức mạnh của quốc gia không nằm ở bạo lực và dối trá mà nằm ở thành tín với nhân dân của mình và với các nước lân bang. Quân chủ có rộng lượng cởi mở, mới tiếp nhận được ý kiến đa chiều của quần thần và dân chúng, có đức độ mới có thể lấy đức phục người.
Lang chạm lên hai thanh kiếm, anh chẳng biết mình nên nhìn nhận sự việc ra sao. Nếu đã chọn cách nghĩ ban đầu thì khác nào đem chiến công hạng mã của phụ thân ném xuống sông, xuống biển. Đành rằng Uông Chính Nghiêm là hoàng đế tốt, song dưới tay ngài ấy bây giờ chỉ toàn những kẻ muốn tranh đoạt giang sơn.
- Quốc gia xây dựng dựa