Ngôi sao băng rực sáng lướt ngang trời khi điểm canh tư. Thái tử Uông Điệp vẫn đứng trên thành quan sát. Ngài dậy từ rất sớm, lúc An Ngọc bố trí đội ngự lâm quân khắp trong và ngoài cung. Chỉ đôi ba canh giờ nữa đại lễ sẽ diễn ra, một sự kiện trọng đại theo truyền thống đất nước.
Ánh sáng kì ảo hướng hậu cung xa xa, nó gây sự chú ý cho thái tử. Ngẫm nghĩ giây lát, Uông Điệp vội đi ngay.
Đường đến cung hoàng hậu cũng gần nhưng lối vào quanh co, thái tử thấm mệt. An Ngọc vẫn bám sát sau lưng, sự hiếu kì làm chủ tớ khá mơ hồ.
- Điện hạ?
- Chờ đã! - Uông Điệp ra hiệu im lặng.
Cung hoàng hậu canh phòng cẩn mật. Lính gác cổng túc trực thay phiên, nó hơi khác lạ mọi khi. Đặc ân của hoàng đế chăng?
Không nghĩ nhiều, thái tử mạnh dạn lại gần, quân hầu cúi đầu hành lễ. Ngài chậm rãi bước vào, tuy nhiên An Ngọc thì bị cản lại.
- Người của ta! - Thái tử chau mày.
- Thưa điện hạ, đây là lệnh của nương nương. Ngoại trừ ngài ra thì không ai được phép vào. Mong điện hạ lượng thứ!
Lính canh quỳ xuống giải bày, thái tử chần chừ rồi miễn hầu. Ngài đành một mình vào cung.
Ngọn đèn qua lớp cửa trắng sáng hẳn. Ánh nến lung linh, huyền ảo. Cảm giác vừa hồi hộp lại bất an, Uông Điệp rón rén lần theo hành lang mà không để cung nữ phát hiện.
Thoáng thấy Diêu Linh cùng tiểu đồng bước vào, thái tử vô cùng thắc mắc. Ngài đang nghĩ cách thì phía bụi rậm phát ra tiếng động khả nghi, một cung nữ cầm đèn đi xem thử. Ngay lúc đó, Uông Điệp tới gần cung nữ còn lại, nàng ta vội hành lễ. Thái tử gật đầu nhẹ, định đẩy cửa nhưng vẫn bị ngăn cản.
Xem ra, có chuyện gì đó, hoàng hậu chẳng muốn ai biết. Ngẫm nghĩ giây lát, thái tử vờ quay đầu đi. Thoắt cái, ngài trốn trong chỗ khuất rồi lẻn ra sau, theo hướng cửa sổ.
Hành động thiếu lễ nghi này vốn dĩ không dành cho hoàng tộc. Uông Điệp được dạy bảo nghiêm khắc từ bé. Ấy vậy, khi kết bạn cùng Khương Tử Phong, thái tử bắt đầu hiểu hai chữ tự do nó hạnh phúc thế nào.
Nhìn qua khe hở khung cửa, tiếng người xầm xì to nhỏ. Uông Điệp bất đắc dĩ bấm bụng nghe lén, nó như nỗi nhục nhã thất vọng mà ngài từng nghĩ đến.
Ta làm gì thế này?
Giọng Diêu Linh lúc nhanh lúc chậm, âm thanh bùa chú khiến thái tử đau đầu. Bà ta vẫn làm phép như mọi khi, chỉ là câu chuyện ngài sắp nghe nó chẳng đơn giản vậy.
- Nương nương, chuẩn bị xong rồi. Mời người đăng đàn.
Diêu Linh vẩy ít nước phép xung quanh bàn hương án. Lá bùa đốt cháy ngay sau đó, tiểu đồng vội cầm kiếm đào trao hoàng hậu.
Bàn tay trắng nõn, nhuận như ngọc, hoàng hậu miết nhẹ thanh kiếm gỗ theo lời pháp sư. Luồng gió kì lạ vây xung quanh, khoảnh khắc ấy Diêu Linh đọc chú ngay. Tức thì, đám mây đen xuất hiện, gương mặt dữ tợn kinh khiếp in đậm trên vách tường.
Trời!!!
Uông Điệp che miệng, tránh phát ra tiếng động. Ngài ấy sửng sốt tới nỗi hai chân muốn đứng không vững.
- Hoàng hậu có câu trả lời chưa?
Đám mây đen nói giọng ồm ồm, Yến Loan hoàng hậu khẽ cười lạnh lùng. Bà ta giơ kiếm, chỉ lên trời:
- Ta sẽ cho ngươi mọi thứ!
- Được!
Phút chốc, tất cả quay về trạng thái ban đầu. Hoàng hậu từ từ ngồi xuống ghế, Diêu Linh thận trọng nói:
- Nương nương, người muốn hi sinh ngài ấy sao?
Hoàng hậu bỗng cười nhạt, bà ta vẽ những vòng tròn trên mặt bàn. Lúc này, tiếng cung nữ bên ngoài vào phi báo.
- Chuyện gì?
- Bẩm nương nương, thái tử vào diện kiến nhưng ngài ấy đến giờ chưa trở ra ạ.
Yến Loan hoàng hậu bật dậy, bà ta trừng mắt nhìn Diêu Linh. Lúc ấy, tiếng động lạ ngoài cửa sổ, Diêu Linh vội mở thì thoạt trông bóng ai đó lướt qua.
An Ngọc sốt sắng đợi mãi, vừa hay thấy Uông Điệp vội vã đi tới. Không nói thêm lời nào, chủ tớ nhanh chóng mất hút sau lối quanh co.
...
Rạng sáng ngày mồng tám, năm Nghiêm Vân thứ nhất. Diên Phong quốc tiến hành đại lễ Nghinh Hương, cầu mưa thuận gió hòa, lục châu quy về một mối.
Bá quan văn võ tề tựu dưới sân rồng. Đàn khấn nguyện lập sẵn, hương án đủ đầy. Cờ lộng treo rực góc trời, những con sư tử đá mang thần thái uy nghi lẫm liệt.
Ba trăm thái giám, cung nữ dâng bảo vật của các nước đến quanh đàn lễ. Đội ngự lâm quân tuần tra nghiêm ngặt các lối ra vào điện.
Từng tốp người kéo đến chính điện, theo sau vô số tùy tùng hầu cận. Đại diện mỗi quốc gia, Thiên Dung, Phù Lãm, Ngọa Tích, Thiên Nam.
Cuộc chiến nơi biên cương bỗng đình lại vì Âu Sa Nhĩ bất ngờ bình chân như vại. Có nhiều lý do giải thích, tuy nhiên việc tổ chức đại lễ là ý nguyện Uông Chính Nghiêm quyết tâm thực hiện. Hoàng đế bệ hạ đang trải qua giai đoạn khó khăn nhất của đời người.
Bình vàng, chén ngọc bày trí đẹp mắt. Văn võ bá quan, hoàng thân quý tộc cùng đại diện các nước lần lượt ngồi dưới sân rồng.
Khí trời nay quang quẻ, mùi trầm hương phảng phất khắp nơi. Mọi người có vẻ chào hỏi nhau cởi mở. Tuy nhiên, không khí chợt bớt huyên náo khi bóng dáng vương tử Vân Chu xuất hiện. Hầu như họ nhận ra ngay mà không đợi kẻ khác thông báo.
Quan binh đất Diên Phong đều biết mặt Chu Vân vương. Vì thế, diện mạo thế tử tương lai chẳng khác khai quốc công thần li nào nên họ chìm vào chốn im lặng.
Mười năm, không ngắn cũng không dài. Nó đủ để một đứa trẻ lớn lên cùng bao sóng gió cuộc đời. Vẻ mặt nhạo báng kẻ phản quốc, nay khép nép sợ hãi nhìn con trai vương gia ung dung bước vào chính điện.
Họ sợ?
Lẽ dĩ nhiên!
Họ có mọi lý do để co ro bó gối. Ấy thế, sức mạnh Vân Chu quá lớn. Nó dần sánh ngang tiểu vương quốc trên toàn cõi Diên Phong. Ai nấy đều biết Khương tộc vốn xuất thân sát thủ. Cái tên gọi mỹ miều thần chết bóng đêm ám ảnh bao kẻ gian thần.
Lang hiện diện trong bộ trang phục trắng, viền xanh. Đầu cài trâm bạc đơn giản. Đai lưng thêu chỉ bạc, giắt mảnh ngọc bội quý. Đoàn Hạo thong thả kề bên. Lão Thịnh Nhạc Minh nhướng mắt quan sát. Ông ta phân vân việc cha con họ Khương liệu sẽ đến dự đại lễ chăng. Sự hiện diện đầy khí phách của vương tử Vân Chu làm binh bộ thượng thư đắn đo suy nghĩ. Ai nào biết nhan sắc như hoa như ngọc của trang nam tử đó lại nguy hiểm đến vậy.
- Đại nhân? - Lưu Đình khẽ thì thầm.
- Cứ quan sát thôi. Hắn đến đây, mục đích là vậy mà!
Thịnh Nhạc Minh mân mê bộ râu, ông ta bắt ngay ánh mắt vương tử. Cái nhìn lạnh lẽo và đáng sợ như những ngày đầu tiếp xúc anh. Lão hồ ly bấm bụng, ông ta vờ chẳng thấy gì.
Lang bắt đầu ngồi xuống, Đoàn Hạo đóng giả thư đồng nên cơ bản không ai nhận ra. Đội vệ binh đang đi ngang qua tuần tra, tất cả chỉnh đốn trật tự. Người bên cung thái tử nhanh chóng hỗ trợ chỗ ngồi cũng như phục vụ cho sứ giả đường sá xa xôi cách trở.
Mạnh Hy điều động binh lính tản ra hai phía phòng hộ. Lúc này, cơn đau nhói nơi lồng ngực bỗng nhen nhóm lên.
Nó thoáng qua không