Gió lạnh tàn canh, bóng cây chập chờn qua khung cửa. Mùi trầm hương thị nữ chuẩn bị đã lan tỏa khắp tư phòng. Hoàng hậu nhè nhẹ nâng tách trà nóng ấm thưởng thức.
Trịnh Đạt vừa về. Hắn mồ hôi nhễ nhại vào bẩm báo. Không chỉ đơn thuần là nhiệm vụ, hoàng hậu mân mê đôi tay ngọc ngà rồi ném cho hắn một túi bạc, xem như phần thưởng nhỏ.
- Nương nương?
Diêu Linh ra điều khó hiểu. Yến Loan hoàng hậu từ từ thong thả bước xuống ghế. Bà ta sai cung nữ chải lại tóc.
- Đi thôi! Ta cần thỉnh an bệ hạ!
Đôi mắt sắc lạnh không khác gì làn mưa trong đêm. Hoàng hậu điềm đạm một cách đáng kinh ngạc.
Mọi chuyện có vẻ trở nên kì bí, khi hoàng hậu bắt đầu công việc thăm hỏi đế vương thì phủ Đại học sĩ thật sự nhốn nháo câu chuyện mà hình bộ thượng thư mang tới.
Trăm sự thì việc thiên tử phải lo hàng đầu. Đấy là cách giải quyết thông thường cho bậc đế vương. Ấy vậy, Đại học sĩ đang khổ sở bởi sự việc sắp vượt quá giới hạn cho phép.
Hạo Nguyên theo chân Tống Nguyên Long đến đây. Mấy lão thần lòng rối như tơ vò. Giông tố ập đến khác chi tai kiếp nhà Nghiêm Vân. Quân tử không ngại, chỉ e tiểu nhân giở trò hạ tiện.
...
Trời sáng hẳn, ánh nắng mai len lỏi bên mái hiên nhà Tần sư thúc. Không khí trĩu nặng cõi lòng người ở lại. Chuyện sinh tử do trời an bày, cuối cùng Chu sư phụ mãi mãi ra đi vì tận trung báo quốc.
- Hạo Nguyên!
Tần sư thúc gọi, thúc ấy chờ cậu cả đêm. Ngay khi Hạo Nguyên cùng Tống Nguyên Long đi đến phủ Đại học sĩ, mọi người nôn nóng bất an.
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ngươi mau nói đi!
Tần sư thúc buồn bực. Lúc này, Hạo Nguyên hai mắt đỏ hoe. Cậu lặng lẽ vào trong, quỳ xuống bài vị sư phụ cúi lạy.
Tang lễ diễn ra xong xuôi, mọi người mặt ủ mày chau. Mãi tận hôm nay vẫn không ổn định tinh thần được. Chu sư phụ ra đi để lại niềm tiếc thương vô hạn nơi trái tim bao người.
- Tìm được bệ hạ chưa? - Lão Nhị gặng hỏi.
- Đã gặp người nhưng...
Hạo Nguyên ấp úng. Câu nhìn quanh chẳng thấy Mạnh Hy. Lão Nhị vẻ mặt trầm ngâm, liền chỉ tay ra sau núi.
- Nó ở ngoài đó!
Hạo Nguyên ngẫm nghĩ vài giây, vội nhanh chân rời khỏi. Tần sư thúc chưa kịp giữ cậu.
Gió lạnh lùng cuốn bay chiếc lá khô nhuốm màu héo úa. Ngọn cỏ rung rinh gợn sóng một cách lạ thường. Bầu trời xanh chứa đựng nỗi niềm sâu thẳm. Đại ngàn xa xôi hay núi non hiểm trở, tấc lòng quân tử giờ đây chỉ gói gọn hai chữ sầu bi.
Mạnh Hy ngẩng mặt nhìn trời. Thảo nguyên mênh mông rộng lớn, nụ cười lũ trẻ hồn nhiên cùng bóng dáng người thầy luôn hiện hữu. Xa nơi đó nhiều năm, về đất Yên Tảo cũng do số mệnh. Sự ràng buộc giữa quân và thần cuốn bọn trẻ lao theo công cuộc vương quyền tranh bá.
Mấy ai nghĩ An Dĩ vì lẽ đâu mà chết. Một đứa trẻ còn chưa hiểu sự đời phải bỏ mạng nơi hồng trần khắc nghiệt.
Nỗi đau chưa nguôi ngoai thì người đột ngột ra đi.
Thịnh Nhạc Minh! Ta sẽ dùng một kiếm kết liễu ông ngay khi có thể!
Nhưng điều đó xứng đáng cho một đấng nam nhi phải làm? Hay ta là kẻ hèn nhát, khom lưng bó gối trước quyền uy tối thượng?
Cầm cuộn giấy sư phụ trao, lòng Mạnh Hy đã có câu trả lời. Là nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, sinh tử chẳng nề hà. Sống sao trọn chí tang bồng, nhớ câu trung liệt để ngàn đời còn lưu danh hậu thế.
- Lúc nào rồi mà huynh còn ngẩn người ra đó! - Hạo Nguyên gằn giọng.
Mạnh Hy bình thản quay đầu lại. Anh quan sát Hạo Nguyên thật kĩ. Chúng ta luôn sinh tử chi giao, sống chết có nhau. Lẽ ra mọi tình cảm anh nên dành cho cậu nhưng bất cứ lý do gì, anh mãi bác bỏ ý nghĩ xấu khi Hạo Nguyên phán xét Lang.
Lang không ở bên cạnh anh. Hắn thuộc về thế giới khác. Người ngày đêm sống chết cùng anh chỉ có Hạo Nguyên.
Phải!
Chúng ta mới chính thực là huynh đệ. Dẫu ra sao, mãi mãi chẳng bỏ mặc nhau!
- Mạnh Hy! Bệ hạ...người hồi cung rồi nhưng...
Hạo Nguyên nói chưa hết câu thì binh sĩ đến phi báo tin tức:
- Dương tướng quân, hoàng hậu triệu người vào cung!
Cả hai im lặng nhìn nhau. Con nhện độc buồn chán nên trở mình giăng bẫy khác sao?
...
Theo sau thái giám để đến tẩm cung hoàng hậu. Mạnh Hy chưa từng tiếp xúc bà ta nên việc đề phòng mọi thứ chẳng nghĩa lý gì. Có chăng chỉ là cảm giác thận trọng theo cách mà Lang luôn làm. Chiếc bóng vương tử Vân Chu quá lớn, nó ám ảnh tâm trí Mạnh Hy bất kể tình huống nào.
Cung vàng điện ngọc lấp lánh hào quang kì lạ. Mạnh Hy không khỏi kinh ngạc khi thấy cung hoàng hậu trang trí lộng lẫy đến vậy. Bà ta dường như thích dát vàng cả người. Đến chiếc quạt cầm tay cũng thêu chỉ vàng óng ánh.
Hoàng hậu ngồi trên chiếc ghế dài, một tấm màn thưa che ngang. Mạnh Hy nghe lệnh gọi liền bước vào hành lễ. Cung nữ, thái giám hai hàng bưng đầy mâm lễ vật. Diêu Linh đứng một góc, sau tấm bình phong in hoa mẫu đơn.
- Tướng quân miễn lễ!
Hoàng hậu từ tốn bảo. Bà ta mang sắc giọng vừa ấm, vừa dễ nghe. Mạnh Hy từ từ đứng dậy, anh cúi đầu xin thưa:
- Bẩm nương nương, người triệu kiến vi thần có điều chi dạy bảo?
Mạnh Hy một mực cúi đầu. Hoàng hậu lúc này ra hiệu thị nữ đem các mâm phủ vải vàng đến.
- Tướng quân có công hộ giá. Tuy nghịch tặc chưa bắt được hoàn toàn nhưng có công thì phải thưởng. Ta thay bệ hạ ban ngài ba trăm lượng vàng!
Mạnh Hy chau mày. Anh quả thực chưa tin hẳn lời hoàng hậu nói. Rõ ràng tình hình hôm đó chính bà ta ép anh ra tay với Lang. Mọi chuyện đâu thể giải quyết đơn giản thế này.
- Khởi bẩm nương nương, thần chưa làm tròn trọng trách. Xin người thu hồi ân điển hoàng gia!
Mạnh Hy ngay thẳng giải bày, hoàng hậu cười khe khẽ. Bà ta ra hiệu cung nữ lui ra bớt. Trong phòng chỉ còn Diêu Linh là mặc nhiên ngồi sau bình phong.
Hoàng hậu bước ra khỏi bức màn thưa. Đứng trước mặt Mạnh Hy, nhan sắc yêu kiều diễm lệ, hoàng hậu nâng mặt anh