Tối đó, Khung Dực chơi với Tiểu Huyền một lát rồi quay về cung điện của mình, sửa soạn lên đường.
Khi đi ngang qua khoảnh sân nơi tiền viện, hắn thấy gian của Ngọc Huyên vẫn còn sáng đèn.
Khung Dực đứng lại, nhìn ánh đèn mờ mờ tỏ tỏ kia, trên cửa hắt lên một chiếc bóng nhỏ, lẻ loi, cô độc.
Hắn chợt dừng chân, ngập ngừng một hồi, sau cùng quyết định đi vào gian cách vách, mở tủ lục lọi.
Ninh Ninh vốn là cung nữ chủ quản nơi này, sau khi cho Khung Huyền ngủ xong, nàng đi một vòng kiểm tra, định tắt lửa cài then, bất chợt nhìn thấy Nhị vương tử còn đang lúi húi làm gì đấy trong gian viện ngài vẫn hay nghỉ lại.
"Nhị vương tử tìm gì vậy ạ, có cần nô tì giúp không?"
Khung Dực quay ra, phất tay: "Không cần, tìm thấy rồi." Nói đoạn, hắn đưa cho nàng một hũ thuốc cao trị thương.
"Đây là thuốc thượng hạng, vết thương ngoài da hay sưng tấy đều có thể dùng, bôi vào sau một đêm là đỡ.
Ngươi đem cho..."
Ninh Ninh vội gật đầu: "Nô tì biết rồi, chắc chắn sẽ cho Tam vương tử dùng ạ.
Lúc nãy ngài ấy ngã hơi đau một chút."
Khung Dực khựng lại, cau mày: "Không phải!"
Ninh Ninh chưng hửng: "Vậy...!ngài định cho ai dùng ạ?"
Không hiểu sao lúc này Khung Dực lại không thốt ra nổi lời muốn nói.
Hắn lúng túng một hồi lại đâm ra mất kiên nhẫn, nhét hộp thuốc vào tay Ninh Ninh rồi xoay lưng bỏ đi: "Ai ngã thì cứ lấy cho người đó dùng.
Phiền phức!"
Ninh Ninh ngẩn ra nhìn theo bóng lưng Nhị vương tử, lòng thầm nghĩ, ngài nói đùa đúng không? Thuốc quý thế này, nếu không phải là các ngài dùng thì còn ai vào đây kia chứ! Bọn nô tì chúng thần mà lấy dùng, vết thương chưa kịp lành thì đầu đã rơi khỏi cổ rồi còn đâu.
Khi tiếng bước chân của Khung Dực xa dần rồi im hẳn, gian phòng cách vách lặng lẽ thổi tắt đèn.
Bóng đêm bao phủ.
Cả thành Trích Nguyệt chìm vào giấc ngủ say, chỉ còn ánh trăng bàng bạc rót xuống Vương Đô, khiến vạn vật khoác lên mình một tấm áo choàng lấp lánh.
Đêm đó, Ngọc Huyên trằn trọc đến hơn nửa đêm mới thiếp đi.
Vừa mới thiu thiu ngủ, trước cửa phòng em bỗng vang lên tiếng cào cửa nhè nhẹ.
Ban đầu em không nghe rõ, mãi cho đến lúc tiếng cào cửa đã biến thành tiếng mè nheo rõ mồn một của Tiểu Huyền, Ngọc Huyên mới bừng tỉnh, vội vàng chạy ra mở cửa.
Tiểu Huyền mặt ngái ngủ, tóc bù xù, mắt mở không lên nhưng vẫn kéo gối, đi thẳng đến giường Ngọc Huyên, ục ịch leo lên rồi lại nằm phịch xuống, đưa hai tay về phía Ngọc Huyên vòi vĩnh.
Ngọc Huyên dở khóc dở cười, đành về giường nằm xuống dỗ dỗ bé ngủ.
Lúc này Ninh Ninh mới chạy vào, rối rít tạ tội: "Xin Hoàng tử tha tội! Nô tì vừa về phòng một lát, khi quay lại thì Tam vương tử đã chạy sang đây rồi.
Để nô tì ẵm ngài ấy về."
Ngọc Huyên lắc đầu, nhỏ giọng bảo: "Không sao, em ấy vừa ngủ thôi, đợi bé ngủ sâu đã."
Bấy giờ, Ngọc Huyên mới có dịp nhìn rõ gương mặt của Khung Huyền.
Đúng là một đứa bé mũm mĩm dễ thương, tuy nhiên khi nhìn kỹ, mặt bé lại phảng phất nét ngờ nghệch khác thường.
"Chị Ninh Ninh, bé Huyền năm nay bao nhiêu tuổi?"
Ninh Ninh thở dài: "Bẩm Hoàng tử, năm nay Tam vương tử mười tuổi."
"Cái gì?" Ngọc Huyên giật mình.
Xét về dáng vẻ bên ngoài lẫn hành vi, bé Huyền chẳng khác nào một đứa trẻ bốn, năm tuổi cả.
Đưa tay nhẹ nhàng vuốt gọn mái tóc xoăn xoăn của Tiểu Huyền, Ngọc Huyên hỏi khẽ: "Bé bị làm sao vậy?"
Ninh Ninh tỏ vẻ khó xử, bặm môi cúi đầu không dám trả lời.
Ngọc Huyên đợi không thấy Ninh Ninh đáp, bèn ngẩng lên nhìn thẳng vào Ninh Ninh: "Không sao cả, chị nói đi.
Hoàng đế đã ra lệnh cho em ở chung với Tiểu Huyền tại đây, em cũng cần phải biết."
Giọng nói của Ngọc Huyên lúc này tuy vẫn nhỏ nhẹ nhưng lại toát ra vẻ cứng cỏi, tỏ rõ vị thế của bậc chủ tử.
Ninh Ninh thoáng giật mình, vội vàng quỳ xuống thưa: "Bẩm Hoàng tử, Tam vương tử khó sinh, lúc sinh ra mất nhiều thời gian hơn, lại không khóc.
Ban đầu thái y và bà mụ còn tưởng không sống nổi.
Không ngờ lát sau cứu được, tuy nhiên mấy năm sau mới phát hiện người chậm phát triển cả thân thể lẫn trí óc.
Chính vì việc này mà mẫu phi của người đau lòng tột độ, chẳng bao lâu sau cũng sinh bệnh mà mất.
Hoàng đế vô cùng buồn bã.
Thái y bảo, não của người bị thương tổn lúc sinh, cả đời sẽ chỉ phát triển tới đây, trí óc như trẻ con, thân thể cũng sẽ thấp bé như vậy.
Còn có thể...!còn có thể....!đoản mệnh.
"
Ngọc Huyên thở dài, tay vuốt nhẹ lưng của Tiểu Huyền.
Tiểu Huyền hơi trở mình, Ngọc Huyên sợ bé thức giấc, vội vã ôm vào lòng.
Thì ra đây chính là nguyên nhân Tam vương tử của Đại Thương ít khi xuất đầu lộ diện.
Thái độ có phần xa cách của Hoàng đế khi nhìn thấy Tiểu Huyền, có lẽ cũng là vì lý do này.
"Tuy là như vậy, hai vị Vương tử lại rất yêu thương Tam vương tử, nhất là Nhị vương tử Khung Dực.
Ngài ấy hay đi Khúc Băng lo việc quân binh, lần nào về Trích Nguyệt cũng đều dành phần lớn thời gian chơi với Tam vương tử.
Gian kế bên cũng là của ngài ấy ạ."
"Em biết rồi, tối nay để em ngủ với bé Huyền cho.
Chị lui xuống đi, cần gì em sẽ gọi."
"Nô tì tuân lệnh."
Tờ mờ sáng hôm sau, cổng thành Trích Nguyệt chậm rãi mở ra.
Khung Dực cùng nhóm thân binh đã nai nịt gọn gàng, chuẩn bị tiến xa hơn về phía bắc, đến vùng Khúc Băng nơi có ngọn núi thiêng Tuyết Nhạn tọa trấn.
Từ Vương Đô đến Khúc Băng chỉ tầm hơn ba ngày cưỡi ngựa, nếu cưỡi khoái mã hay chiến mã thượng đẳng như Tiểu Hổ của Khung Dực thì chỉ hơn hai ngày là đến.
Khung Dực cũng đi đi về về giữa hai nơi suốt nên việc này đã biến thành lẽ thường.
Dần dần hoàng gia cũng miễn luôn phần lễ tiết như đưa tiễn khi đi, chào đón khi về.
Đoàn người ngựa rầm rập phóng qua cửa thành, tiến ra vùng ngoại ô Vương Đô.
Đi qua hết những nông trại, những cánh đồng lúa mì uốn lượn này sẽ đến một vùng đồi núi thấp, không gì chắn tầm mắt, có thể thấy rõ ngọn Tuyết Nhạn sừng sững từ xa.
Khi chỉ còn cách ngoại ô không xa, khoảnh khắc cuối cùng trước khi Trích Nguyệt khuất bóng, Khung Dực chợt quay đầu lại, phóng ánh mắt về phía tường thành.
Trên nền trời mờ nhạt tản ra chút ánh rạng của bình minh, một thân ảnh nhỏ xíu vận lam y đứng đó, thấp thoáng giữa những cột đá cao.
Khung Dực vẫn cho ngựa phi nhưng cứ ngoái đầu nhìn lại.
Không biết có phải tự mình tưởng tượng hay không, qua nhịp vó ngựa trập trùng, hắn cơ hồ thấy dáng hình nhỏ bé kia chạy theo hết chiều dài của tường thành, mãi cho đến khi đoàn người ngựa mất hút.
Khung Dực chợt thấy ngực trái nhói lên một cái, cứ như có một chiếc dằm nhỏ đâm vào con tim hắn, làm rỉ ra một giọt mật ngọt ngào.
Khi Khung Dực đi được hơn mười ngày thì phong thư đầu tiên của Vũ Miên cũng đến.
Dù là gửi cho Ngọc Huyên, người nhận và mở ra đọc đầu tiên vẫn là Khung Tuấn.
Sau lần trước bị phụ hoàng nhắc nhở, chuông cảnh giác của hắn cực kỳ nhạy với những gì liên quan đến vị Đại công chúa Kinh Lạc này.
Sau khi xem tới xem lui lá thư, thấy rõ cũng chỉ là thư hỏi thăm và căn dặn bình thường, Khung Tuấn bèn gấp lại, sai người mang cho Ngọc Huyên.
Bất chợt, thuộc hạ hắn dâng lên một phong thư nữa: "Đại vương tử, còn đây là của ngài."
Khung Tuấn cau mày: "Cái gì?"
"Bẩm Đại vương tử, ngoài thư gửi Hoàng tử Ngọc Huyên, Đại công chúa Kinh Lạc còn gửi cho ngài một phong thư.
Cả hai phong thư đều được giao tận tay cho quân đồn trú của chúng ta tại biên giới Mạc Bắc."
Khung Tuấn từ từ siết nắm tay.
Đây rõ ràng là kiếm chuyện làm khó hắn mà.
Đường đường là Đại vương tử của Kinh Lạc mà lại thư từ trao đổi với Công chúa địch quốc, phụ hoàng hoặc bá quan văn võ mà biết được thì hắn có nhảy xuống hồ nước trong nhất của Vương Đô mà gột rửa cũng không hết tội.
Thế nhưng nếu không đọc, lỡ như đó là chuyện gì quan trọng hoặc có liên quan đến việc Ngọc Huyên ở đây trong sáu năm tới, hắn cũng gánh không nổi.
"Lui ra!" Khung Tuấn sầm mặt.
Thuộc hạ biết điều lập tức lui xuống, trước khi ra ngoài còn cẩn thận khép cửa.
Ngần ngừ một hồi, hắn vẫn đưa tay mở thư ra.
Đập vào mắt là những dòng chữ nhỏ nhắn nhưng sắc nét.
Đại vương tử,
Phiền ngài chú ý sức khỏe của Ngọc Huyên.
Phương bắc lạnh giá, xin may áo ấm cho em ấy.
Ngoài ra, Ngọc Huyên đang lớn, quần áo của Kinh Lạc đem theo không nhiều, em ấy mặc không lâu