Ngô Uyển nhìn lên lầu thấy Chú Từ đang kéo valy xuống lầu.
Lúc này mới dời ánh mắt qua ba mình , tay cuốn lấy loạn tóc.
– Con đi Nauy ,chẳng phải con đã nói trước với ba rồi sao.
Ngô Trí Lâm có chút đau đầu , ông ta đi đến sopha ngồi xuống , hàng chân mày nhíu chặt.
– Ba cũng đã nói với con là hủy chuyến bay rồi đúng không ? Hôm nay ba cũng đã hẹn với Tô Hàn gặp mặt.
Mấy tháng nữa là đến ngày cưới rồi con đừng giở thói trẻ con nữa.
Ngô Uyển nào nghe vào tai ,ngày đó sau khi cãi vã hùng hồn nói lời chia tay với Tô Hàn.
Về đến nhà cô ta khóc nháo lên làm cả nhà chẳng ai được yên ổn.
Đã thế , gần một tuần trôi qua Tô Hàn cũng không thèm liên lạc ngó ngàng gì đến cô ta.
Càng nghĩ Ngô Uyển càng ấm ức , hôm qua từ chỗ của Ngô Trí Lâm cô ta biết được cuộc gặp gỡ hôm nay của Tô Hàn và ba cô ta.
Anh đã đồng ý gặp mặt chắc chắn sau ngày đó anh cũng ân hận không ít cho nên mới đồng ý gặp ba của cô ta nhanh chóng như vậy.
Cho nên lần này Tô Hàn không nhận lỗi và đáp ứng yêu cầu của cô ta thì đừng mong cô ta tha thứ cho anh.
Ngô Uyển bỏ qua lời khuyên của Ngô Trí Lâm.
Cô ta cố chấp nói.
– Con không muốn gặp anh ấy ngay bây giờ , ba nói với anh ấy nếu lần này không qua đến Nauy nhận lỗi với con thì đừng mong con tha thứ cho anh ấy.
– Em là đang nằm mơ giữa ban ngày đấy à ? Đừng dại mà thử sự nhẫn nại của đàn ông mà người đó lại là Tô Hàn , xem chừng sẽ nhận về cái kết rất đau đấy.
Ngô Trí Viễn từ trong phòng bếp đi ra ,không ngại buông lời cảnh cáo em gái của mình.
– Anh….
Ngô Uyển bị anh trai thẳng thừng chế giễu không ngừng tức giận , dậm chân dùng đôi mắt hung dữ trừng lấy Ngô Trí Viễn.
Ngô Trí Viễn nhếch môi chẳng quản đứa em ngu dại này của mình.
Anh ta lấy áo khoác rồi nói với ba mình và người phụ nữ đang đi từ trong phòng bếp bước ra.
– Ba , Dì con đi làm trước đây.
Đến bóng dáng Ngô Trí Viễn khuất rồi , Ngô Trí Lâm thở dài quay đầu nói với Ngô Uyển.
– Đừng giở trò cáu kỉnh nữa , đàn ông thành đạt như Tô Hàn sẽ không thích một người phụ nữ không hiểu chuyện.
Nguyệt Nhan đi ra phòng khách ,nơi hai cha con đang lời qua tiếng lại.
Bà nhìn qua Ngô Uyển đang cố tình gây sự nhưng bà không có ý xen vào.
Chỉ nhẹ nhàng lấy áo khoác đưa cho Ngô Trí Lâm , rồi dịu dàng nói.
– Em đến công ty trước ,hôm nay có cuộc họp chi nhánh.
Ngô Trí Lâm nhìn qua vợ mình tuổi ngoài tứ tuần nhưng sắc vóc còn rất xinh đẹp,một nét đẹp dịu dàng đầy sang trọng.
Nguyệt Nhan mặc bộ váy công sở khoe trọn vóc dáng thanh cao ,mái tóc ngắn được uốn hơi xoăn nhẹ ngang vai càng tôn lên đường nét hài hòa diễm lệ của bà.
Ông gật đầu ,lại hỏi.
– Hay là em cùng anh gặp Tô Hàn luôn nhé?
– Chuyện này cũng không liên quan gì đến Dì ấy.
Nguyệt Nhan chưa vội lên tiếng Ngô Uyển đã lớn giọng phản đối.
Ngô Trí Lâm tức giận liền mắng.
– Im miệng , ai cho con ăn nói thế hả.
Ngô Uyển giận dữ dậm chân nhưng nhìn sắc mặt của ba mình cô ta ấm ức không dám nói thêm.
Rõ ràng bất cứ thứ gì ông đều có thể chiều chuộng cô ta nhưng mỗi khi đụng đến người đàn bà kia ông sẽ nổi giận ngay lập tức.
Ngô Uyển từ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng , được trên dưới Ngô Gia cưng chiều vô đối bởi vì từ khi sinh cô mẹ của Ngô Uyển vì sinh khó mà qua đời cho nên Ngô Trí Lâm luôn cố gắng bù đắp tình thương cho hai