Tiêu Lĩnh Vu giật mình kinh hãi nghĩ thầm:
- Trong nhà này ngoài ta và nhị vị huynh đệ, chỉ còn Triển Diệp
Thanh và hai lão già, chẳng lẽ chúng đã biết rõ thân phận bốn người bọn ta rồi?
Chàng còn đang ngẫm nghĩ, đột nhiên cánh cửa bị đẩy bật ra. Một lão già mặc
trường bào, tay không rảo bước tiến vào.
Lão này đảo mắt nhìn quanh một lượt rồi từ từ đi tới trước mặt Thương Bát hỏi:
- Tại hạ muốn mượn chỗ ngồi được chăng?
Nguyên Thương Bát lâu ngày bôn tẩu giang hồ, võ công cũng đáng kể vào bậc
cao thủ hạng nhất, mưu kế cũng sâu xa hơn người. Hắn thấy bộ dạng hai bọn người
kia đáng nghi vẫn nhẫn nại không lộ vẻ gì, chỉ ngấm ngầm theo dõi hành động của
họ.
Lão già tay không huyệt Thái dương nhô cao, chứng tỏ là một tay cao thủ kiêm
cả hai bên nội ngoại công phu. Còn đại hán lưng cài đơn đao tuy có cường tráng
nhưng so với lão già áo xanh thì còn kém xa.
Thương Bát tự hỏi:
- Không hiểu lai lịch bọn này thế nào. Coi bề ngoài thì dường như không có ý
cừu địch với bọn ta.
Trong bọn Tiêu Lĩnh Vu bốn người thì Triển Diệp Thanh tính khí nóng nẩy
hơn hết. Người kia ngồi xuống bàn y rồi, trong lòng y rất bực bội, mấy lầm toan
phát tác nhưng thấy Tiêu Lĩnh Vu, Thương Bát vẫn bình tĩnh y đành phải nhẫn nại.
Sau một lúc đại hán lưng cài Diêm Vương bút không nhẫn nại được nữa đứng
dạy tiến lại trước mặt lão già áo xanh, kính cẩn thi lễ nói:
- Thưa trang chúa! Tại hạ xem chừng bọn họ không tới rồi.
Tiêu Lĩnh Vu bụng bảo dạ:
- Té ra bọn này có ước hẹn với người khác. Không hiểu sao họ lại chọn tửu
quán nhỏ bé này làm nơi gặp gỡ?
Thương Bát nhìn tướng mạo lão già ngồi đối diện thì dường như có lần được
nghe người nhắc đến. Nhưng trong lúc nhất thời hắn không nhớ ra được là ai.
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, bất giác hắn đưa mắt nhìn lão già hai lần.
Đại hán lưng cài đơn đao ngồi bên cạnh cười lạt nói:
- Có gì lạ mà nhòm ngó?
Thương Bát chấn động tâm thần vội quay đi nhìn chỗ khác.
Đại hán đột nhiên vươn tay ra chụp lấy cổ tay Thương Bát.
Thương Bát biết mình mà né tránh là lập tức bộc lộ thân thế. Hắn cứ ngồi yên
không nhúc nhích, để mặc cho đại hán nắm lấy cổ tay.
Bỗng lão già áo xanh xua tay nói:
- Không nên gây chuyện thị phi.
Đại hán cài Diêm Vương bút dường như rất kính trọng lão già áo xanh. Hắn
nghe lão nói vậy liền buông tay Thương Bát ra.
Tiếng cửa lại kẹt mở, một thiếu niên chừng 25, 26 tuổi đẩy cửa bước vào.
Tiêu Lĩnh Vu thấy người này tới không khỏi chấn động tâm thần, nghĩ bụng:
- Xem chừng Thẩm Mộc Phong cũng tới thành Ngạc Châu này rồi.
Nguyên người mới tới là Đơn Hoàng Chương, đại đệ tử của Thẩm Mộc Phong.
Đơn Hoàng Chương chuyển động cặp mắt nhìn quanh một lượt rồi nói:
- Vị nào là Chu lão gia tử?
Lão già áo xanh đứng dậy đáp:
- Tại hạ là Chu Văn Xương ở Lạc Dương.
Đơn Hoàng Chương chắp tay nói:
- Vãn bối nghe danh đã lâu, bữa nay mới được gặp đây thật lấy làm hân hạnh.
Chu Văn Xương mỉm cười hỏi:
- Không dám! Cách xưng hô huynh đài thế nào?
Đơn Hoàng Chương đáp:
- Tại hạ họ Đơn, tên Hoàng Chương. Đây có thiếp mời. Kính xin Chu lão tiền
bối qua mắt.
Chu Văn Xương đón lấy thiếp mời, ngó qua rồi hỏi:
- Các hạ xưng hô Thẩm trang chúa bằng gì?
Đơn Hoàng Chương đáp:
- Lão nhân gia là ân sư của vãn bối.
Chu Văn Xương nói:
- Hay lắm! Xin các hạ về phụng mạng là lão phu sẽ y ước tới nơi.
Đơn Hoàng Chương vừa cười vừa dặn:
- Ba vị Tân, Vưu, Hứa đều đến đúng hẹn. Xin Chu lão tiền bối y ước cho.
Chu Văn Xương đáp:
- Đơn huynh cứ yên lòng.
Đơn Hoàng Chương chắp tay nói:
- Vãn bối xin cáo biệt.
Chu Văn Xương đáp:
- Xin miễn cho lão phu khỏi tiễn chân.
Đơn Hoàng Chương đáp:
- Không dám!
Rồi trở gót đi ngay.
Đơn Hoàng Chương đi một lúc rồi, Chu Văn Xương cũng đứng dậy rảo bước
ra ngoài.
Đại hán lưng cài Diêm Vương bút vẫy tay một cái, ba đại hán cài đơn đao đều
đứng dậy ra đi.
Hồ rượu của Tiêu Lĩnh Vu đại hán đã uống sạch. Chàng chờ mấy người đi
khỏi mới kêu tiểu nhị lấy hồ rượu cùng chung khác cho chàng.
Tiểu nhị cầm chung rượu lên bỗng la lên:
- Tiền!
Tiêu Lĩnh Vu đón lấy chung rượu nhìn vào, thấy bên trong quả có ngân lượng
chừng năm chỉ, biết là đại hán kia để lại trả tiền rượu. Chàng lẩm bẩm:
- Con người hắn tuy thô lỗ nhưng cũng không phải hạng người ăn uống quịt.
Thương Bát bỗng ngửa mặt lên trời nói một mình:
- Chu, Tần, Vưu, Hứa bốn vị đại hiền trong võ lâm.
Tiêu Lĩnh Vu đứng dậy đến bên Thương Bát hỏi:
- Thương huynh đệ! Huynh đệ có biết lão già áo xanh đó không?
Thương Bát lắc đầu đáp:
- Tiểu đệ chỉ nghe người ta nhắc đến danh tự Chu Văn Xương ở Lạc Dương mà
thôi.Trong Tứ đại hiền Chu Văn Xương đứng đầu. Không ngờ Thẩm Mộc Phong lại
mời được cả bốn vị trước nay chưa từng hỏi đến chuyện thị phi giang hồ.
Thương Bát lại nói tiếp:
- Tiểu đệ nghe nói Tứ đại hiền trong võ lâm võ công cao cường nhưng lạnh
nhạt thế tình, không chịu giao du với các nhân vật giang hồ, không hoà mình vào
chốn thị phi để tranh danh đoạt lợi nên người ta kêu bằng Tứ Đại Hiền Nhân.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Bọn họ ẩn cư vui thú lâm tuyền là phải. Nhưng đã thân hoài tuyệt kỷ mà thấy
trên chốn giang hồ tà ma lấn át, chính đạo suy vi vẫn không hỏi đến thì chẳng thể
gọi là đại anh hùng, đại hào kiệt được.
Thương Bát nghiêm trang đáp:
- Lời đại ca dạy rất phải.
Tiêu Lĩnh Vu đứng dậy nói:
- Coi tình hình này thì có vẻ Thẩm Mộc Phong đã thân hành tới Ngạc Châu,
mà hành tung chúng ta đã tiết lộ. Vậy chúng ta đi thôi, đừng chần chờ ở đây nữa.
Chàng liền tính trả tiền cơm rượu rồi đứng dậy ra đi.
Lúc này Tiêu Lĩnh Vu đeo mặt nạ có nước da vàng ửng, má bên phải lại có
một túm lông đen, tướng mạo cực kỳ xấu xa.
Thương Bát đi với Tiêu Lĩnh Vu. Đỗ Cửu đi với Triển Diệp Thanh thành một
tốp. Bốn người mượn cơ hội đi thưởng ngoạn phong cảnh thành Ngạc Châu đồng
thời ghi nhớ lấy địa thế.
Lúc lên đèn bốn người đi tới một ngõ hẻm rồi rẽ vào quán bán đậu hủ.
Hai tên đệ tử phái Võ Đương đã chờ ở trong quán.
Bọn Tiêu Lĩnh Vu lột mặt nạ và thay đổi y phục.
Triển Diệp Thanh mặc trường bào màu lam, hóa trang làm một vị công tử con
nhà quí phái, gương mặt cũng trang điểm để che dấu chân tướng.
Thương Bát mặc trường bào, đầu đội mũ quả dưa, ngoài khoác áo choàng. Hắn
đeo mặt nạ giả làm một tên quản gia.
Đỗ Cửu đeo mặt nạ, để ba túm râu dài, lưng cài yêu đao, giả làm tên tùy tùng.
Tiêu Lĩnh Vu đeo bộ mặt non choẹt, mặc thanh y tiểu mạo, giả làm tiểu đồng
theo hầu Triển Diệp Thanh.
Bốn người cải trang xong xuôi, chợt thấy một tên đệ tử phái Võ Đương
nghiêng mình nói:
- Tệ chưởng môn đã ước hẹn với Tôn lão tiền bối: Bất luận sự việc ra sao, vào
khoảng canh năm cũng về đây tương hội.
Tiêu Lĩnh Vu gật đầu đáp:
- Được rồi! Các vị cứ giữ ở đây.
Một tên đệ tử khác khẽ bảo Triển Diệp Thanh:
- Tam sư thúc giữ địa vị nhị công tử của Trình Chí Thanh, đại nhân Tuần duyệt
sứ ở Giang Nam.
Triển Diệp Thanh mỉm cười đáp:
- Ta nhớ rồi.
Y đảo mắt ngó Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Tiêu đại hiệp! Tiểu đệ đặt cho đại hiệp một cái tên tạm là Trình Lĩnh Vu
được chăng?
Tiêu Lĩnh Vu cười đáp:
- Cái tên này nghe hay lắm.
Bốn người nhờ bóng đêm yểm hộ ra khỏi ngõ hẻm đã thấy một cỗ xe bỗng
dừng lại ở giữa đường. Một tên đệ tử phái Võ Đương giả làm phu xe nhảy xuống
chạy lại đón tiếp, nói:
- Tôn lão tiền bối đang chờ các vị ở trong xe.
Bốn người lên xe thấy Tôn Bất Tà đã trở lại cách ăn mặc như trước.
Tiêu Lĩnh Vu chắp tay hỏi:
- Lão tiền bối đã gặp người của quí bang chưa?
Tôn Bất Tà cười nói:
- Lão khiếu hóa không quen thay hình đổi dạng, khôi phục lại chân tướng hay
hơn.
Lão ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Lão khiếu hóa đã tìm thấy mấy tên tiểu khiếu hóa. Nhưng nhất thiết mọi
hành động đều phải theo kế hoạch của Vô Vi đạo trưởng. Lão khiếu hóa chỉ có một
lời dặn các vị là khi đã tiến vào Giang Nam Thư Ngụ rồi thì khi hạ thủ đừng nể
nang gì hết. Theo lời báo cáo của đệ tử Cái bang thì Thẩm Mộc Phong đã tới Ngạc
Châu. Hắn đem theo rất nhiều cao thủ nên khó lòng tránh xảy ra một trận ác đấu.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Không hiểu đêm nay có chạm trán Thẩm Mộc Phong không?
Tôn Bất Tà cười đáp:
- Nếu hắn biết Tiêu huynh đệ tới đây thì dù có việc to tày trời hắn cũng gác lại
để chờ đón đại hiệp.
Lão ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Nghe nói bọn ca kỷ trong Giang Nam Thư Ngụ phần lớn đều có võ công cao
cường. Các vị hãy coi chừng, đừng để cho tiếng ca lời nhạc hay đèn hồng rượu lục
làm cho loá mắt mà bị bọn chúng ám toán.
Triển Diệp Thanh đáp:
- Xin lão tiền bối cứ yên tâm.
Tôn Bất Tà nói:
Lão khiếu hóa cùng đệ tử Cái bang đều ở ngoài chờ để tiếp ứng cho các vị.
Lão ngó Triển Diệp Thanh nói tiếp:
- Lệnh sư huynh điều động có phương pháp, cách bố trí rất nghiêm cẩn. Tài
vận trù quyết sách người thường quyết không bì kịp.
Triển Diệp Thanh nghe lão tán dương sư huynh mình thì trong lòng mừng
thầm đáp:
- Lão tiền bối qua khen mà thôi.
Tôn Bất Tà cười nói:
- Lão khiếu hóa ăn mặc thế này thì vào kỷ viện làm sao được. Vậy xin cáo
biệt.
Dứt lời lão nhún người xuyên qua cửa vọt đi.
Bánh xe lọc cọc chạy trên đường phố lớn.
Tiêu Lĩnh Vu khẽ dặn Triển Diệp Thanh:
- Nếu không gặp tình thế bắt buộc thì hay hơn hết là không động thủ để những
nhân vật đầu não mà Thẩm Mộc Phong phái tới đây khỏi chạy chốn mất.
Cỗ xe mui đột nhiên đi chậm lại vì đã gần tới Tam Giang Thư Ngụ.
Đỗ Cửu vén rèm xe lên thấy làn sóng người ào ạt kéo vào, hai bên đèn lồng
treo cao, thật là một nơi tranh kỳ danh tuyệt, hấp dẫn bướm lả ong lơi.
Người đông nghẹt, xe ngựa không sao lách lên được.
Đỗ Cửu tức giận nhảy xuống quát:
- Tránh ra!
Hắn vung tay gạt khiến bảy tám người loạng choạng lùi lại.
Mọi người thấy hắn tuy ăn mặc thanh y tiểu mạo nhưng khí thế hung dữ, rõ vẻ
người võ lâm.
Nguyên triều nhà Minh thường có quan lớn vi hành đi dò xét dân tình. Những
vệ sĩ hộ giá cũng cải trang che dấu thân thế nhưng lưng vẫn cài yêu đao, dân gian
được nghe đã nhiều.
Bọn người bị Đỗ Cửu đẩy ra tuy trong lòng bất mãn nhưng ngó thấy cỗ xe
ngựa sang trọng, không dám nói gì, hấp tấp lùi lại nhường lối.
Cỗ xe đến trước cửa Tam Giang Thư Ngụ thì dừng lại.
Thương Bát vén rèm nhảy xuống trước. Tiêu Lĩnh Vu và Triển Diệp Thanh
xuống theo.
Đỗ Cửu đi trước mở đường rảo bước tiến vào Tam Giang Thư Ngụ.
Tiêu Lĩnh Vu đi theo Triển Diệp Thanh lúc nhanh lúc chậm.
Thương Bát khẽ vỗ vào cỗ xe. Tên đệ tử dong xe lập tức cho xe chạy đi.
Tam Giang Thư Ngụ là một kỷ viện nổi tiếng trong thành Ngạc Châu. Các ca
kỷ trong viện đều xinh đẹp sang trọng nên ai cũng cho là Tam Giang Thư Ngụ làm
ăn phát đạt nhất.
Triển Diệp Thanh oai vệ phi thường. Y vừa đến cửa đã có hai tên gia nhân ra
đón.
Đỗ Cửu vội cản lại nói:
- Không được kinh động nhị công tử.
Hai tên gia nhân "dạ" môt tiếng rồi