----Anh có thể chịu trách nhiệm với cô, nhưng không thể có tình cảm với cô.
Sống đến tuổi này ngoài con mình, anh chưa từng gắp thức ăn cho người khác.
Điền Hương Quả thất vọng rút bát về: "Em biết rồi, do em không xứng với anh Thẩm.
"Bọn nhỏ đau lòng muốn khóc.
Thẩm Ngọc Kinh rất coi trọng việc giáo dục bọn nhỏ, trước khi hai đứa khóc lên, anh miễn cưỡng gọi Điền Hương Quả lại.
"Đưa đây, tôi gắp thức ăn cho cô.
"Điền Hương Quả không giả vờ nữa, cười giơ bát ra.
Cô béo nhưng không xấu, trắng trẻo mềm mại, vẻ mặt rất vui mừng.
Thẩm Ngọc Kinh gắp một ít đồ ăn đông lạnh từ đĩa bỏ vào trong bát cô: "Ăn đi.
"Anh nghiến răng nghiến lợi nói ra hai chữ.
Điền Hương Quả cố ý gắp từng miếng bỏ vào miệng, ăn rất chậm: "Anh Thẩm, đồ ăn anh gắp rất ngon.
"Thẩm Ngọc Kinh đã trở lại vẻ lạnh lùng như bình thường.
Ăn cơm xong, Điền Hương Quả bê bát đến phòng bếp rửa, cô cho thêm nước nóng vào nồi, xắn tay áo lên chuẩn bị rửa.
Thẩm Ngọc Kinh bước vào, dáng người cao lớn che khuất ánh sáng ở cửa.
Điền Hương Quả nhìn anh: "Sao vậy?"Thẩm Ngọc Kinh đi đến, nói ba chuyện chính.
Một, không được gọi anh là anh Thẩm.
Hai, không được bắt anh làm việc.
Ba, không được lợi dụng bọn nhỏ.
Điền Hương Quả bỏ ống tay áo xuống, ánh mắt trong veo, thái độ chân thành: "Ông xã, anh giúp em rửa bát đi.
"Nói xong, cô đẩy Thẩm Ngọc Kinh rồi chạy ra khỏi bếp.
Thẩm Ngọc Kinh: "! "Kẻ