Sáng sớm hôm sau Lãnh Ngạo đã xuất viện, Hắc Ảnh và Bạch Ảnh phụ trách tới đón anh.
Nhìn đoàn người trước mặt Băng Tâm cảm thán nói :
" Bạch Ảnh, Hắc Ảnh các chú có cần làm như tới đón tổng thống về như này không? "
" Để đảm bảo an toàn cho lão đại và chị dâu chúng tôi chỉ đành làm như vậy.
Lão đại, chị dâu mời lên xe.
" Vừa nói Bạch Ảnh vừa mở cửa xe cho Băng Tâm và Lãnh Ngạo vào trong.
Băng Tâm chỉ đành thở dài nhìn anh rồi bước vào trong, sau khi Lãnh Ngạo đã vào trong thì đoàn xe lập tức khởi hành.
" Chuẩn bị đi chúng ta tới Huyết Long Bang" Lãnh Ngạo hướng phía trước mà nói.
Hắc Ảnh nghe anh nói vậy thì đáp :
" Vâng lão đại.
"
Băng Tâm ở trong lòng anh ngước lên hỏi :
" Anh tới đó làm gì? "
Lãnh Ngạo yêu thương ngắt nhẹ vào mũi cô trả lời :
" Xử lý hai con chụt cống, để khép lại mọi chuyện.
" Băng Tâm nghe anh nói vậy thì gật đầu không nói gì.
Xe dần tiến vào biệt thự Nam Cung, vào tới gara xe dừng lại, Lãnh Ngạo đẩy cửa xe bước xuống, Băng Tâm cũng xuống cùng anh, cô bước lại đỡ anh thấy Băng Tâm như vậy Lãnh Ngạo cười nói :
" Bảo bối à! Em đừng có làm như anh yếu lắm vậy, anh không cần đỡ đâu.
"
Băng Tâm : " Mặc dù anh đã hồi phục nhưng vết xe vẫn còn cẩn thận vẫn hơn, nhỡ đâu anh bị ngã thì làm sao? "
Lãnh Ngạo cúi người xuống ghé vào tai cô thổi khí.
" Bảo bối à, nếu không phải bây giờ em đang mang thai thì anh đã ăn sạch em luôn rồi đấy.
"
Băng Tâm : " Đồ háo sắc, Đang bị thương mà cũng nghĩ tới chuyện đó được.
"
" Anh háo sắc nhưng chỉ với mình em thôi.
"
Băng Tâm : " Nói dối.
"
" Anh không có.
"
Băng Tâm : " Anh còn dám chối sao? Mọi người ở Thành phố T này… à không phải nói là người cả thế giới này ai mà không biết Nam Cung Lãnh Ngạo là một kẻ trăng hoa thay phụ nữ như thay áo.
Vậy mà anh dám nói là " Chỉ hào sắc với mỗi em.? "
" Thì anh… "
Băng Tâm : " Thôi, anh không phải xảo biện, anh tự mình đi vào đi.
" Nói dứt lời Băng Tâm bỏ lại Lãnh Ngạo một mình đi vào trong.
Lãnh Ngạo bước theo gọi : " Bảo bối em ghen sao? Đợi anh vớiiii… Bảo bối à? "
Nhị vị lão gia biết hôm nay Lãnh Ngạo sẽ về nên đã đứng ở cửa chờ đón Băng Tâm và Lãnh Ngạo.
Băng Tâm thấy hai ông thì cúi người chào hỏi :
" Ông nội, hai ông ra đây làm gì ạ? "
Doãn lão đáp : " Ông đợi hai đứa đấy.
Mà không phải con đi đón Lãnh Ngạo sao? Nó đâu? "
Băng Tâm : " Ở phía sau ạ! "
Nam Cung lão : " Linh Nh, com làm sao vậy, thằng nhóc kia lại chọc tức con sao? " Băng Tâm làm mặt oan ức gật đầu.
Băng Tâm : " Hai Ông nhất định phải làm chủ cho con đấy, con lên phòng nghỉ trước đây.
"
Nam Cung lão : " Được con mau đi đi.
"
Sau khi Băng Tâm đi lên lầu thì Lãnh Ngạo cũng vào tới nơi, anh nở một nụ cười tươi khi thấy nhị vị lão gia đứng đấy.
Lãnh Ngạo : " Hai nội chờ đón con sao? "
Nam Cung lão mặt đằng đằng sát khí hỏi anh :
" Thằng nhóc kia, mày mới về nhà chưa bao lâu mà đã chọc giận Linh Nhi là sao vậy hả, nó đang mang thai mà mày khiến nó tức giận sao? "
Lãnh Ngạo : " Con… "
" Thôi ngay mày không cần cãi, mau đi xin lỗi nó đi, mày mà khiến con bé giận bỏ đi lần nữa mày cũng đừng hòng về đây nữa.
" Nói dứt lời Nam Cung lão và Doãn lão liền đi vào bên trong.
Lãnh Ngạo đứng ở đó nghĩ Băng Tâm giận? Chẳng lẽ là vì quá khứ của anh sao.
Lãnh Ngạo nghĩ tới đây liền mau chóng đi lên lầu, Anh định mở cửa bước vào nhưng đã bị cô khóa bên trong, Lãnh Ngạo chỉ còn cách duy nhất là gọi cửa :
" Bảo bối, mở cửa cho anh.
Anh biết sai rồi mà đừng giận nữa, em đánh anh đi, làm gì anh cũng được nhưng đừng giận anh mà.
" Lãnh Ngạo gõ cửa một hồi lâu vẫn chưa thấy động tĩnh gì từ cánh cửa, đúng lúc hạ nhân đi qua trong đầu Lãnh Ngạo liền lóe lên ý tưởng.
Anh gọi anh chàng kia qua nói thầm vào tai cậu ta cái gì đó, anh chàng kia gật đầu hiểu ý.
" Thiếu gia, cậu làm sao thế này, Tỉnh lại đi thiếu gia, người đâu mau gọi xe, thiếu gia cậu mau tỉnh lại đi.
" Lãnh Ngạo vừa gật đầu vừa ra hiệu cho anh chàng la to hơn.
Băng Tâm ở trong phòng chỉ nghe được loáng thoáng gì mà ’ tỉnh lại, gọi xe? thiếu gia.
’
Băng Tâm : " Chẳng nhẽ Lãnh Ngạo xảy ra chuyện sao? " Nghĩ tới đây Băng Tâm liền chạy ra ngoài.
Khi cánh cửa mở ra cô chỉ thấy Lãnh Ngạo nằm trên đất bên cạnh là một vài hạ nhân.
Băng Tâm chạy đến ôm lấy Lãnh Ngạo gọi anh.
" Lãnh Ngạo, anh làm sao vậy, Lãnh Ngạo… " Lãnh Ngạo khẽ ra hiệu cho hạ nhân lui xuống.
Khi hạ nhân đã đi anh mới đưa tay nắm lấy tay cô nói :
" Bảo bối anh xin lỗi mà, tất cả là anh sai, em đừng giận nữa mà.
Anh biết trước đây anh sống buông thả, nhưng đó là quãng thời gian anh không tìm được em.
Nhưng khi đã có được em rồi ngoài em ra anh không cần ai khác, anh xin lỗi mà bà xã.
"
Băng Tâm : " Chỉ vì một bông hoa mà vứt bỏ cả cánh rừng ann thấy đáng không? "
" Vì em anh có thể quay lưng lại với cả thế giới huống chi là một cánh rừng.
Đừng giận anh nữa nha.
"
Băng Tâm : " Anh mau đứng lên đi."
" Hứa với anh, không giận ann nữa thì anh mới dậy.
"
Băng Tâm : " Anh cứ làm như vậy không thấy mất mặt sao? "
" Mất mặt một chút cũng không sao? Bị bà xã giận mới có sao.
Đừng giận anh nữa mà nha.
"
Băng Tâm : " Được rồi anh mau đứng lên đi.
" Nghe Băng Tâm nói vậy Lãnh Ngạo mới ngồi dậy, anh giang tay ra nói :
" Đỡ anh đi.
"
Băng Tâm : " Thế sao khi nãy em nhớ cơ người nói không cần đỡ.
"
" Ai nói vậy, tại sao không cần đỡ phải đỡ chứ… "
Ngày hôm sau Băng Tâm và Lãnh Ngạo đã có mặt trên máy bay để tới Huyết Long Bang, sau nhiều giờ đằng đẵng trên máy bay cuối cùng thì máy bay cũng hạ cánh xuống sân bay của Huyết Long Bang.
Người phụ trách đón nhóm người Lãnh Ngạo là Huyết Lang, thấy Băng Tâm bước ra Huyết Lang đi tới đưa cây dù cho Lãnh Ngạo.
Lãnh Ngạo nhận lấy cây dù mở ra và che cho Băng Tâm, về tới tổng bộ Huyết Long, Băng Tâm mệt mỏi thả mình xuống sofa, Lãnh Ngạo ngồi xuống bên cạnh khẽ xoa bóp cánh tay cho cô, anh ân cần hỏi :
" Em mệt lắm sao? " Băng Tâm lười tới nỗi chỉ gật đầu.
Lãnh Ngạo : " Anh đã nói em ở nhà chờ anh mà không nghe, giờ mệt thành ra vậy, anh đau lòng lắm đấy."
Băng Tâm cố gượng dậy đáp :
" Chuyện này đâu thể thiếu Doãn Băng Tâm em được.
"
Đoạn Băng Tâm nhìn về phía Tần Tử Kiệt nói :
" Tử Kiệt, vẫn chăm sóc tốt cho cha con La Gia chứ? "
" Tiểu thư yên tâm, một ngày ba bữa không thiếu bữa nào.
"
Băng Tâm nhếch môi nói :
" Làm tốt lắm.
"
Hắc Ảnh có điều không hiểu nhích lại gần phía Bạch Ảnh hỏi :
" Này Bạch Ảnh, không phải chị dâu hận La Gia lắm sao? tại sao lại đối xử tốt với cha con họ như vậy? còn ngày 3 bữa không thiếu bữa nào? ‘’
Bạch Ảnh đáp : " Tôi cũng không rõ.
"
Sáng hôm sau Băng Tâm,Lãnh Ngạo và thuộc hạ của hai người cùng nhau tới Huyết Ngục, nơi đây chuyên giam giữ những kẻ phản bội hoặc những kẻ đối đầu với Huyết Long Bang.
Tới trước hai căn phòng được trùng vải đen, Băng Tâm hạ lệnh cho thuộc hạ kéo tấm vải lên, khi tấm vải được kéo lên thuộc hạ của Lãnh Ngạo mới cảm thấy thứ gì là đáng sợ.
Hàng trăm con rắn màu đen đang thay nhau nhào tới cắn xé ’ con mồi.
’ Kẻ đó máu me đầy người không còn nhận ra được hình dáng ban đầu nữa.
Tần Tử Kiệt gật đầu, thuộc hạ của cậu mới mặc đồ bảo hộ vào bắt đầu di chuyển vào cả hai chiếc lồng bắt đầu gỡ đám rắn háu ăn đang bâu kín trên con mồi kia.
Mất một lúc người của Tần Tử Kiệt mới gỡ được đám rắn kia ra, sau khi nhốt hết đám rắn lại, người kia lại lấy hai xô nước lạnh tạt để cho hai người kia tỉnh lại.
Làn nước