Đường Tuế nghĩ như vậy thì nhìn về phía mẹ Cố đang ngồi bên kia và vẻ mặt của Cố Đình Tước.
“Tịch Dao, đây là thật sao?”
Cố Đình Tước hỏi.
Đường Tịch Dao lắc đầu, nước mắt to bằng hạt đậu chậm rãi chảy xuống.
“Đương nhiên là không phải.
”
“Anh phải tin em!”
Đường Tịch Dao yếu ớt ngã vào lòng Cố Đình Tước.
Cố Đình Tước ôm cô gái mềm mại trong lòng, nhanh chóng lựa chọn tin Đường Tịch Dao.
Sao anh ta lại không tin người phụ nữ mình yêu được chứ.
Đường Tuế chỉ đang giở trò mà thôi.
Cố Đình Tước cắn răng, nói với nhân viên phục vụ bên cạnh: “Đuổi người này ra ngoài cho tôi, cô ta có tư cách gì đứng ở chỗ này.
”
Sắc mặt của nhân viên phục vụ cũng có chút khó coi, người có thể vào đây chắc chắn không phú cũng quý.
Sao anh ta có thể đắc tội được, cho nên cũng chần chừ do dự, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Cố Đình Tước thấy mình ra lệnh mà nhân viên phục vụ này không để trong lòng, trên mặt lập tức nỗi bão.
Anh ta siết tay lại, trầm giọng nói: “Anh tin tôi sẽ khiến cho anh không thể lăn lộn ở đây nữa không?”
Cố Đình Tước vừa nói vậy, nhân viên phục vụ lập tức đứng ngồi không yên.
“Người tôi mang đến, cậu có ý kiến gì sao?”
Cố Đình Uyên thong thả bước tới, theo sau anh là Tiểu Song mặt đầy căm phẫn.
Cố Đình Uyên vừa nói lời này, cộng thêm vẻ mặt đầy che chở của anh.
Xung quanh lập tức xôn xao.
Mọi người nhanh chóng thì thầm bàn tán.
Chà, chuyện này thật sự quá bùng nổ.
Trước đó Đường Tuế còn là vợ của Cố Đình Tước, bây giờ cô và Cố Đình Uyên lại ở bên nhau.
Chuyện này thật sự quá hỗn loạn.
Lúc này sắc mặt Cố Đình Tước càng thêm khó coi.
Lúc trước anh ta bắt gặp hai người bọn họ thì trong lòng đã biết rõ, chỉ không muốn đối mặt mà thôi.
Anh ta không ngờ Cố Đình Uyên vậy mà không biết xấu hổ, công khai mang theo Đường Tuế ra ngoài.
Mẹ Đường và Cố Hoàn Ninh đứng sau lưng Cố Đình Tước, sắc mặt trở nên vô cùng