Thành phố A bấy giờ đã về đêm , khắp nơi chỉ còn lại trời tối hiu quạnh và bạch nguyệt quang dịu nhẹ đong đưa.
Biệt thự Lạc Gia cũng đã chìm vào đêm mộng , từng căn phòng tối vang lên tiếng thở đều đều.
Trên căn phòng ở cuối tầng ba hiện giờ người vẫn chưa ngủ. Quân Dao nằm rúc trong chăn xem phim kinh dị về zombie, thi thoảng còn gãi mồm trông rõ xấu.
Cô đưa mắt chăm chú nhìn vào từng cử động trong màn ảnh nhỏ. Trong đó là một nữ nhân đang cố gắng chạy toán loạn , theo sau là một đoàn quân thây ma đông như vũ bão.
Một đám thây ma cao to đang khênh kiệu , ngồi trên đó là một con thây ma to lớn khác, con thây ma này là tang thi vương.
" Hệ thống ngu đần, làm tang thi vương có sướng không ?"
[ Ta là hệ thống, không phải zombie, kí chủ hỏi ta, ta cũng đâu có biết? ]
" Thế chủ nhân của người biết không ? "
Quân Dao mất vẫn dán chặt vào màn hình lap-top, tay vẫn bốc bim bim bỏ vào miệng, đầu vẫn truyền tin tới hệ thống.
Hệ thống nhỏ A Liên bấy giờ ở trong không gian thầm chảy ba vạch hắc tuyết sau đó liền kéo lên một nụ cười nguy hiểm. Kí chủ muốn biết ? Vậy ta liền cho kí chủ biết!
A Liên đang cười hắc hắc thì màn hình lớn bỗng hiện lên thông báo, nó nhanh chóng giả vờ chuyên nghiệp báo lại với Quân Dao.
[ Tinh ]
[ Hảo cảm tăng 10%, hiện là 85%. Thỉnh kí chủ cố gắng. ]
" Hắn sắp về? "
Quân Dao nhíu mày đóng lap-top lại , ánh mắt đăm chiêu nhìn về xa xăm.
[ Đúng là vậy. ]
" Được. "
Lơ đễnh đáp một tiếng, cô mệt mỏi nằm ngả xuống giường. Ánh sáng non nớt mềm mại của buổi sáng sớm bắt đầu xuất hiện, cô đưa người với lấy chiếc điện thoại, mở lên danh bạ gọi cho một người.
' Reng ... reng ... '
Chuông điện thoại vang lên đánh tan sự yên tĩnh của căn nhà nhỏ. Tiêu San mặt nhăn như khỉ khó chịu mở điện thoại lên gắt gỏng.
- Ai thế ? Bây giờ là bốn giờ sáng đó, không để cho người khác ngủ sao ?
" Là mình. "
- Mình là ai ?
Mặt của cô bé đã nhăn nay còn nhăn hơn. Có một đống mình như vậy, cô vừa mới ngủ dậy đã bắt cô đoán, bổn tiểu thư hơi bị cái đấy!
" Lạc Quân Dao. "
Nghe thấy tên của người kia, Tiêu San liền mở bừng mắt khó hiểu. Chơi với cô mười hai năm, cô bé là người hiểu rõ tính lười biếng mê ngủ của Quân Dao. Đừng nói là bốn giờ sáng, những ngày nghỉ như vậy, chín giờ sáng Quân Dao dậy đã là chuyện lạ.
- Gọi cho mình có chuyện gì vậy ?
" Chiều ba giờ , công viên J. "
' Tút ... tút ... '
Tiêu San mặt đen kịt lại