Thập Nhất lặng lẽ đưa tay lên chạm vào má hắn, cảm giác mát lạnh này khiến thân thể cô với tác dụng của thuốc dâng lên cảm giác nhộn nhạo.
Nhưng Thập Nhất ngay lập tức đè ép nó xuống, cô không muốn bất cứ điều gì xen vào cảm nhận lúc này của mình.
"Rốt cuộc thì sư phụ đã chịu nhận là thích ta rồi sao?"
Nguyên Nhạc đưa tay lên áp vào tay nàng, đôi mắt hắn ánh lên từng tia sáng lấp lánh, giống như cả một dải ngân hà đang nằm trong đôi mắt ấy.
"Đúng.
Ta thích nàng.
Cho dù không biết nàng là ai, đến từ đâu, cho dù đã cố gắng chạy trốn thì ta… vẫn không kìm được mà muốn nhìn về nàng, không kìm được sự ghen ghét khi thấy nàng thân mật với người nam nhân khác."
Nguyên Nhạc biết chứ, biết rất rõ cảm giác của mình đối với thiếu nữ này là khác biệt.
Chỉ là hắn cố gắng lờ nó đi bằng lý trí, mà lý trí của hắn khi đứng trước thiếu nữ này liền trở thành hư không.
"Ta-" Nguyên Nhạc há miệng định nói gì đó lại phát hiện đôi môi đã bị thứ mềm mại che phủ lên.
Khoảnh khắc hai đôi môi chạm vào nhau, đầu óc hắn trong nháy mắt trống rỗng.
Lời đang định nói cũng hoàn toàn trôi mất.
Làn môi ấm áp của nàng bao trùm, nhẹ nhàng mân mê, dịu dàng mà nóng bỏng.
Khơi dậy sâu thẳm trong hắn niềm vui vẻ, sự ngọt ngào rung động đến bùng nổ.
Cảm giác vạn vật xung quanh dường như tan biến hết, chỉ còn lại gương mặt sát gần của thiếu nữ trước mắt.
Nguyên Nhạc khẽ nhắm mắt, tinh tế thưởng thức hương vị ngọt ngào của đôi môi mềm mại.
Theo bản năng, đưa tay ôm chặt thiếu nữ vào ngực.
Đối với việc hôn môi, Thập Nhất tự cảm thấy bản thân có kinh nghiệm hơn xử nam mấy trăm năm này.
Cô thuần thục mân mê môi hắn, rồi tiến vào sâu tìm kiếm thứ mềm mại khác.
Điều cô tìm được không chỉ là cảm giác đê mê của nụ hôn, mà còn là sự xác nhận từ trong chính tâm hồn cô.
Cô biết mình đã hoàn toàn chấp nhận người nam nhân này rồi.
Nụ hôn của cô ngọt ngào như viên kẹo đường lại thơm mát như thạch hoa quả khiến đối phương kìm lòng không nổi, khẽ đưa lưỡi liếm hôn bờ môi.
Nguyên Nhạc từ bị động, chuyển thành chủ động, hắn nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Thập Nhất, đỡ cô nằm xuống chiếc giường nhỏ.
Không khí trong gian phòng đã tràn đầy ái muội, khi mọi chuyện vẫn đang nước chảy mây trôi, thì đột nhiên… Nguyên Nhạc dừng lại động tác.
Hắn nhìn chằm chằm chằm gương mặt đỏ ửng của thiếu nữ, lại nhìn sang cổ tay mà mình đang nắm.
Bàn tay hắn bất ngờ chuyển sang vị trí bắt mạch cho cô.
Nguyên Nhạc có vẻ rất kinh ngạc, hắn ngẩng đầu hỏi cô: "Nàng… nàng có thể tự giải dược?"
"Ừm.
Sao vậy?" Giọng nói có chút khàn khàn của thiếu nữ vang lên.
Hồi nãy bởi vì không muốn cảm xúc của mình bị chi phối bởi tác nhân khác nên Thập Nhất đã lặng lẽ tống khứ thứ xuân dược đó đi rồi.
Chỉ hai giây sau câu trả lời ấy, Nguyên Nhạc lập tức ngồi thẳng dậy, rời khỏi thân thể mềm mại yêu kiều kia.
Thập Nhất nhìn hắn bằng đôi mắt tràn đầy nghi ngờ, chẳng lẽ bởi vì cô không còn trúng dược nên hắn lại định chạy trốn sao?
"Vậy… vậy thì chúng ta không thể tiếp tục việc này?"
"Tại sao?"
"Nàng còn hỏi tại sao? Nàng… vốn đâu có thích ta."
"Không thích thì không được song tu ư?"
Nguyên Nhạc nghe vậy thì ánh mắt lập tức tối xuống: "Vậy là nàng thật sự không thích ta? Nàng thích tên Bách Lâm? Thích hắn nên mới đồng ý thành thân với hắn?"
Thập Nhất không biết những gì mà Nguyên Nhạc đang nói ở đâu ra, nhưng bộ hắn không trông thấy Bách Lâm bị cô đánh ngất bên cạnh tên Ngư chưởng môn sao?
Sự thật là lúc ấy Nguyên Nhạc bởi vì lo lắng cho cô nên hoàn toàn không để tâm tới tính trạng của Bách Lâm chút nào.
Thập Nhất nắm lấy tay Nguyên Nhạc, đề phòng hắn ta dùng chiêu chạy trốn: "Nghe kỹ này.
Ta không thích Bách Lâm.
Cũng chưa bao giờ đồng ý thành thân với hắn."
"Nàng… nói thật?"
"Ừm.
Ta hồi nãy có "lỡ tay" móc mắt hắn ra rồi.
Sư phụ sẽ bảo kê ta đúng không? À… Cả Ngư chưởng môn gì đó nữa.
Sư phụ bảo kê nổi không?"
Nguyên Nhạc lúc này mới nghĩ đến những việc mà thiếu nữ đã làm.
Cho Ngư chưởng môn uống Đỉnh xuân, lại còn để hắn tạo kết giới nhốt hai người bên trong lại.
Chắc chắn ngày mai sẽ là một trận vô cùng ồn ào.
Nguyên Nhạc còn đang nghĩ ngợi thì thiếu nữ đã kéo hắn ngã xuống giường lại, khóe môi cong cong: "Vậy tiếp tục song tu được rồi đúng không?"
"Nàng thích ta không?"
"Thích." Câu trả lời của Thập Nhất rất nhanh gọn, dường như không có một chút ngần ngại nào.
Cô cho rằng khi mình nói ra điều này người nam nhân đối diện sẽ phải vui mừng đến phát khóc.
Nhưng không, Nguyên Nhạc không những không vui mà còn đang nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ.
Đúng, chính là kiểu khinh bỉ đấy!
"Nói dối.
Nàng bởi vì say rượu, muốn ngủ với ta, nên mới nói như vậy."
Thập Nhất trợn mắt, cô là thể loại ham mê sắc đẹp như vậy sao? Không hề nhé!
"Ta rất tỉnh, không có uống rượu.
Sư phụ hồi nãy hôn ta có thấy vị rượu nào không?"
"Có."
"Đó là mùi