Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Dương Mai Phương.
====
Đỗ Lăng cảm thấy gương mặt kia hơi quen mắt, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra đã gặp ở đâu.
Hắn còn đang nhìn kĩ người trước mặt, sau lưng đột nhiên có tiếng gió vang lên.
Mặc dù Đỗ Lăng có thương tích trong người, tính cảnh giác lại không thiếu, lập tức xoay người chặn lại.
Trường kiếm xuyên qua gió sông mà đến, nhắm thẳng tới vị trí hiểm yếu của hắn.
Một kiếm kia suýt chút nữa đã đâm trúng tim hắn, Đỗ Lăng né tránh, bị chém qua cánh tay.
Nhưng mũi kiếm vừa chuyển, lại lần nữa đánh úp hắn.
Thiếu niên cầm kiếm, giữa mày đều là lệ khí, hung ác như sói, không cho hắn một cơ hội thở dốc nào.
Đỗ Lăng biết người này.
Liên Hoài của Trục Nguyệt Lâu!
Vậy mà nó vẫn còn chưa chết!
......
......
Hoa Vụ đã di chuyển đến vị trí an toàn trên bờ, vị đại huynh đệ kia ôm tay, nấp trong bụi cỏ, chỉ lộ ra cái đầu.
Lúc bọn họ tới chỗ này, trên thuyền có người.
Hắn bị ép trở thành mồi, hấp dẫn lực chú ý của những người đó, bọn họ thì nhân cơ hội ra tay.
Lúc này nhìn Đỗ Lăng đánh nhau với Liên Hoài, trong lòng hắn lại là bão táp.
Bọn họ nói săn thú......!Thú chính là Đỗ Lăng!
Đại huynh đệ nhìn chằm chằm thế cục bên kia, lại không nhịn được mà nhìn Hoa Vụ, "Ngươi không giúp sao?"
Hoa Vụ chống gậy trúc đứng ở đây, giống như một khán giả, hoàn toàn không định ra giúp.
Vẻ mặt tiểu cô nương nghiêm túc, "Ta tin tự hắn có thể làm được."
Thù của mình mình tự báo!
Nữ chính đâu có yêu cầu cô tự ra tay, dù sao kết quả tốt là được.
Đại huynh đệ: "......"
Hắn nhìn Liên Hoài đã ở thế hạ phong bên kia, đây có thể được thật không vậy?
Đỗ Lăng là ma đầu đã xưng bá võ lâm đó!
Đại huynh đệ tự nhiên lại lo lắng, nhưng hắn phát hiện mặc kệ ngã xuống đất bao nhiêu lần, Liên Hoài vẫn sẽ bò dậy.
Giống như con sói đói khát lâu ngày, khó khăn lắm mới tìm được con mồi.
Hôm nay nếu không phải hắn chết thì là con mồi chết.
Hoa Vụ ôm cây gậy trúc, vẻ mặt thưởng thức.
"Đẹp lắm phải không."
"Ai......!Ai đẹp?"
"Liên Hoài chứ ai."
"......."
Cả người là máu và lệ khí......!Gương mặt kia đẹp thật, nhưng xét tổng thể, không thể nói là đẹp chứ?
Chẳng lẽ không nên lo lắng sao?
Sao nàng còn đang suy nghĩ vấn đề có đẹp hay không?
Đại huynh đệ nhìn tiểu cô nương bên cạnh càng cười càng lạ, giống như Liên Hoài càng thảm, cô lại càng vui hơn......
Biến thái!
Quá biến thái!!
Đại huynh đệ cực kì nhọc lòng, lo Liên Hoài bị Đỗ Lăng đánh chết.
Nhưng rất nhanh hắn đã phát hiện tốc độ của Đỗ Lăng chậm lại, giống như là vết thương trên cơ thể, bởi vì đánh nhau mà bị đụng phải, xuất hiện nỗi đau không thể khống chế, rất nhiều lần không tránh được đòn tấn công của Liên Hoài.
Trên người, trên mặt hắn cũng dần có máu.
Bịch ——
Đỗ Lăng ngã vào nước sông.
Nước sông chảy qua người, cuốn đi một lượng máu lớn.
Đỗ Lăng muốn bò dậy, nhưng thân thể ngày càng không có sức, liên tiếp hai lần đều ngã lại.
Y phục bị nước sông thấm ướt sũng, dính sát vào người.
Miệng vết thương bị nước sông cuốn qua, máu xói mòn, dòng nước chảy qua cũng bị nhuộm thành màu đỏ nhạt.
Đỗ Lăng cố gắng chống người, nhìn về phía trước.
Thiếu niên dẫm nước đi đến, kiếm trong tay cắt qua mặt nước, ánh sáng lạnh lóe lên, lưỡi kiếm sắc bén xé gió mà tới.
Đỗ Lăng nghiến răng nghiến lợi: "Các ngươi hạ thuốc!"
Hắn nhớ tới mấy tên thuộc hạ đột nhiên trở nên yếu ớt ở Tri Lai sơn trang.
Có lẽ là vì nội lực của hắn thâm hậu, thuốc có tác dụng quá chậm, cho tới bây giờ mới phát tác.
Vốn hắn cũng không chật vật đến thế, nhưng ngay khi hắn rời khỏi Tri Lai sơn trang, không biết Phùng Trung lấy được tin tức từ đâu, vậy mà dẫn người mai phục bên ngoài.
Bị Phùng Trung làm vướng chân, để cho đám người ở Tri Lai sơn trang đó đuổi kịp.
Nếu không vì vậy, hắn cũng không bị thương nghiêm trọng đến thế.
Hắn vốn tưởng rời khỏi sơn trang Tri Lai là có thể rút lui.
Ai ngờ đường lui liên tục bị người ta ngăn cản
"Chỉ mình ngươi được hạ thuốc, không cho bọn ta hạ thuốc sao? Mọi người đều là người, không được tiêu chuẩn kép nha."
Giọng nữ lanh lảnh từ bên bờ truyền tới.
Đỗ Lăng đưa mắt nhìn lại, tiểu cô nương kia đang đứng trên bờ, tủm tỉm cười nhìn hắn.
Giây tiếp theo, nàng nhẹ giọng gọi: "Liên