Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Dương Mai Phương.
====
"Đau đến vậy sao?" Tri Lai sơn trang mời đại phu giỏi nhất tới khám, dùng thuốc tốt nhất, nói rất nhanh sẽ khỏe lại, hắn nằm mấy ngày nay, miệng vết thương đã gần lành hẳn.
"Đau."
Liên Hoài một mực chắc chắn rất đau.
Hoa Vụ thở dài, "Ta giúp ngươi xem thử."
Hoa Vụ định đứng dậy, Liên Hoài lại ôm cô không buông tay.
Hoa Vụ cạn lời: "Buông ra."
"Ta không."
"Ngươi không buông ra, làm sao ta giúp ngươi xem vết thương được?"
Giọng Liên Hoài lí nhí, "......!Nàng hôn ta mấy cái thì ta không đau nữa."
"......"
Muốn dán dán thì cứ nói thẳng!!
Quanh co lòng vòng làm gì!!
......
......
Lúc đầu Hoa Vụ không nằm trên giường, nhưng hai ngày trước Liên Hoài luôn phát sốt, buổi tối phải có người ở lại chăm sóc.
Tạ Lan mang vẻ mặt như muốn nói đừng mong vi sư làm mấy việc thế này, vô tình đi khỏi.
Cuối cùng việc này tất nhiên là rơi xuống đầu Hoa Vụ.
Hoa Vụ nằm bò rất không thoải mái, nghĩ cô đang chịu khổ vì Liên Hoài, nhưng Liên Hoài lại nằm một mình trên giường lớn êm ái.
Vì để bản thân có thể ngủ thoải mái một chút, cô liền ngang nhiên chiếm một nửa giường.
Lúc này Liên Hoài tỉnh lại, Hoa Vụ cũng không thấy xấu hổ.
Đối với yêu cầu của Liên Hoài, cô càng không từ chối.
Trong căn phòng tối tăm, tóc đen của hai người quấn vào nhau.
Y phục trên người Liên Hoài đã được thay đổi, chỉ mặc áo trong rộng thùng thình, thắt qua loa, hắn vừa cử động liền lộ ra mảng lớn da thịt ở ngực.
Động tác rất nhỏ của hắn, liên lụy đến miệng vết thương, lan ra đau khắp toàn thân.
Khó thở đan xen với đau đớn, làm hắn có cảm giác lâng lâng, giống như cả người rơi vào trong nước ấm, lênh đênh trong nước.
Hắn vừa muốn ra khỏi nước, vừa muốn tiếp tục ngâm trong đó......
......
......
Liên Hoài chờ cơn đau trên người đi qua, hô hấp cũng dần ổn định lại.
Hoa Vụ cầm nước tới, "Uống chút đi."
"Ồ......"
Liên Hoài dựa vào đầu giường, cầm ly nước uống nước.
Nước ấm chảy qua môi đỏ thắm, theo cổ họng, chảy xuống dạ dày.
Dáng vẻ của thiếu niên bây giờ, gần như đến cả sợi tóc cũng lộ ra ngoan ngoãn.
Y phục của hắn còn rất lộn xộn, làn da lộ ra ngoài, tựa hồ còn nhiễm màu đỏ nhàn nhạt.
Lông mi rũ xuống, che lại tình dục còn chưa rút đi dưới đáy mắt, người nhìn vừa ngoan vừa gợi cảm, thật sự dụ người.
Hoa Vụ không hề che dấu mà nhìn chằm chằm hắn.
Bản thân Liên Hoài tự ngượng ngùng trước: "Nàng......!nhìn gì thế?"
Hoa Vụ cười ra tiếng: "Ngươi đẹp."
Liên Hoài à một tiếng, phòng yên lặng một lát, hắn lại hỏi: "Nàng thích không?"
Liên Hoài không đợi được câu trả lời của Hoa Vụ.
Hắn cẩn thận trộm nhìn cô một cái, phát hiện trên mặt Hoa Vụ không có biểu cảm gì, chỉ nhìn hắn như vậy.
"......"
Liên Hoài nắm chặt cái ly, trong lòng căng thẳng.
Liên Hoài hình như nhận ra gì đó, hắn hơi hoảng loạn bỏ cái ly xuống, cúi người thò qua, hôn một cái như chuồn chuồn lướt nước lên môi Hoa Vụ, muốn bỏ qua chủ đề vừa rồi, "Nàng ngủ với ta thêm lát nữa được không?"
"Ngươi ngủ trước đi."
Hoa Vụ đứng dậy, còn chưa xoay người, tay áo đã nặng xuống.
Thiếu niên nắm lấy tay áo của cô, bởi vì dùng sức, đầu ngón tay trở nên trắng bệch, "Lời lúc nãy, coi như ta chưa từng nói......!nàng đừng đi, ở lại với ta......!Xin nàng."
Mỹ nhân vừa suy yếu vừa xinh đẹp, hèn mọn cầu xin người.
Hoa Vụ không thể từ chối.
Ánh nến trong phòng lần nữa tắt đi, trong bóng đêm, Liên Hoài gần như là quấn trên người cô, Hoa Vụ có cảm giác hít thở không thông, "Đừng ôm chặt như thế, khó chịu."
Liên Hoài: "Quên lời ta vừa nói đi, được không?"
"Liên Hoài, đừng......"
"Được không."
Bọn họ cứ......!giữ mối quan hệ mập mờ như vậy.
"......"
Hoa Vụ thở dài.
Ngón tay Hoa Vụ lướt qua sườn cổ hắn, sờ lên vành tai hắn, "Chỉ cần ngươi không yêu cầu ta yêu ngươi, cái gì ta cũng đồng ý với ngươi."
Trong bóng đêm, Hoa Vụ có thể cảm nhận được hô hấp của Liên Hoài.
Rất nhẹ......
Như lông vũ vậy.
Nhưng trong một khoảng khắc, cô cảm nhận được hô hấp của Liên Hoài ngừng lại, gần như không có.
Cô vừa định hỏi hắn đang làm gì, đã nghe giọng Liên Hoài vang lên: "Vậy nàng có thể thích ta không?"
"......!có thể."
"Vậy nàng có thể chỉ thích một mình ta không?"
Hoa Vụ hơi suy nghĩ, gật đầu: "Ừ."
Cơ thể căng cứng của Liên Hoài rõ ràng đã thả lỏng, ngoan ngoãn nói: "Ta không mong gì khác nữa."
Hoa Vụ: "......"
Ngươi dễ