Ma tộc đột nhiên biến mất, khẳng định có liên quan đến Vân Mạch.
Vị Vân Mạch này, bị cô nhốt như vậy, không biết có hóa đen triệt để chưa.
Đột nhiên có chút hưng phấn là sao chứ?
Thời Sênh hằm hè chuẩn bị tiêu diệt nam chính đại nhân, nhưng mà biết đi đâu tìm được nam chính đại nhân mới là vấn đề.
Thế giới lớn như vậy, cô không muốn ra ngoài đi lại, sẽ gặp Ma tộc, sẽ bị tấn công bầy đàn, cô sợ hãi.
Thời Sênh lôi Hệ thống ra, cưỡng ép xác định vị trí của nam chính.
Nhưng mà nhìn thấy vị trí của nam chính đại nhân, Thời Sênh hơi ngớ người.
Lại đang ở Thần giới….
Lợi hại nha nam chính đại nhân!
Đại chiến thế giới, tới đi!
Bản cô nương chuẩn bị xong rồi!
Thời Sênh đi tìm Lưu Vân, vượt qua hoang hải, đến tòa cung điện lúc đầu kia, cô còn chưa đi vào, đã nghe thấy tiếng Ti Trúc.
“Tiên quân, Tiên quân Sí Ly lại tới rồi!”
Thời Sênh: “… ”Không phải chứ em gái, đây là lần đầu tiên cô đến sau lần đó nhé? Sao lại là lại?
Thời Sênh chém kết giới đi vào, một tay xách Ti Trúc đang chạy vào bên trong, “Ngươi chạy cái gì? Ta có thể ăn thịt ngươi chắc?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ti Trúc trắng bệch, run lẩy bẩy, “Sí… Sí… Sí… Sí…”
“Ăn cái gì mà ăn*, đừng nói lắp, nói tử tế xem nào.
”
*Chữ “ăn” và “Sí” đồng âm, nên Thời Sênh nghe nhầm từ “Sí” thành “ăn”.
“Ta… ta… ta….
” Ti Trúc càng nói lắp hơn.
Cô cũng muốn nói tử tế, nhưng không khống chế được bản thân!
“Tiên quân Sí Ly, người đừng dọa Ti Trúc, cô ấy nhát gan.
” Niệm Đông nghe thấy tiếng động, từ bên trong chạy ra, cúi người.
Ti Trúc đáng thương gật đầu, cô nhát gan, đừng dọa cô, Niệm Đông cứu mạng, Tiên quân Sí Ly thật là đáng sợ.
Niệm Đông dùng ánh mắt trấn an Ti Trúc.
“Ta nào có dọa cô ấy?” Cô chưa có làm gì nhé biết chưa?
Niệm Đông: “…” Cô đứng ở đó, chính là hù dọa cô ấy rồi.
Năm đó đứa nhỏ ngốc này, bị cô dọa cho không nhẹ.
Dĩ nhiên lời này Niệm Đông không dám nói, đây là đại bất kính, “Tiên quân Sí Ly, Ti Trúc có chỗ nào không đúng, ta thay mặt cô ấy xin lỗi người, người đừng chấp cô ấy.
”
Thời Sênh buông Ti Trúc ra, hỏi Niệm Đông, “Tiên quân nhà ngươi đâu?”
“Tiên quân không có ở đây, Tiên quân Sí Ly có chuyện gì quan trọng sao?” Niệm Đông đúng mực trả lời.
Thời Sênh nhìn Ti Trúc, đầu đầy vạch đen, “Không có ở đây ngươi gào cái gì?”
Ti Trúc liền lăn một vòng rúc phía sau Niệm Đông, nắm cánh tay cô ta, run rẩy, lắp ba lắp bắp nói: “Ta… ta… ta… ta không nhịn được.
”
Thời Sênh: “…”
Thời Sênh ở đây đợi Lưu Vân trở lại.
Ti Trúc chạy đến chỗ rất xa đứng, sợ Thời Sênh làm khó dễ cô.
Cô vẫn còn nhớ ánh mắt lúc cô ta mới từ hồ Tiên Dưỡng ra ngoài.
Không phải là hung ác, cũng không phải là phẫn nộ thù hận, chính là một loại ánh mắt rất bình tĩnh, nhưng cái ánh mắt kia rất đáng sợ…
“Ti Trúc, ngươi sợ ta như vậy làm gì?”
“A a a a… Niệm Đông, cứu… cứu… cứu mạng…” Ti Trúc bị gương mặt đột nhiên phóng đại trước mặt dọa, sắc mặt tái nhợt lui về phía sau.
“Ti Trúc, gào thét như thế còn ra thể thống gì nữa?” Một đôi tay phía sau đỡ lấy cô ta, lôi cô ta vào ngực.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Ti Trúc suýt nữa “oa” một tiếng khóc lên, “Tiên… Tiên quân.
” May quá ngài quay lại rồi, sợ chết mất.
Lưu Vân để Ti Trúc đứng ngay ngắn, nhìn Thời Sênh, “Tiểu Phượng Hoàng, ngươi chạy đến chỗ ta dọa Ti Trúc làm gì?”
Chơi chán Thần giới rồi, bắt đầu chơi đến người của hắn sao?
Hắn vào núi Nam Ngô thì không được, cô thì hay rồi, thích vào là vào, tiên so với tiên sao lại bực mình như vậy?
Thời Sênh đứng ở trên bậc thang, mặt vô tội, “Ta cũng rất khó hiểu, bộ dạng ta đáng sợ như thế sao? Cô ta nhìn thấy ta cứ giống như ta gϊếŧ cả nhà cô ta ấy.
”
Lưu Vân lắc đầu, vỗ vỗ đầu Ti Trúc, “Đi tìm Niệm Đông đi.
”
Ti Trúc chỉ mong sao rời đi, gật đầu như gà con mổ thóc, sau đó chân như bôi dầu chạy đi.
Lưu Vân đi lên bậc thềm, “Tiểu Phượng Hoàng, vô sự không lên điện Tam Bảo, ngươi đến đây tìm ta là muốn làm gì?”
Thời Sênh nhướng nhướng mày, “Cô nương kia đâu rồi?”
“Ai?”
“… Chỗ ngươi còn có mấy người cơ à?” Thời Sênh dùng một loại ánh mắt ‘không nhìn ra, ngươi lại