Phương Tiểu Huân đứng ở phía dưới, xách một chiếc túi đeo chéo, vẻ mặt ngạo mạn, “Xin lỗi cậu về chuyện lần trước, tôi mời cậu ăn cơm.”
Chuyện xảy ra sự cố ngoài ý muốn lần trước trên sân bóng rổ, cho nên giao hẹn trong lần cược đó cả hai người đều không nhắc đến nữa.
“Được thôi.” Giang Trần Cảnh mỉm cười, khuôn mặt hắn đã tươi tắn hơn không ít.
“Hàn thiếu cũng đi cùng luôn chứ?” Phương Tiểu Huân hất cằm về phía Hàn Mặc.
Hàn Mặc nhíu mày, che đi cảm giác không vui nơi đáy mắt, đứng dậy cùng Giang Trần Cảnh, ý tứ rõ ràng muốn đi cùng.
Ba người cùng đi ra khỏi trường, khiến đám fan não tàn reo hò không ngớt.
Thời Sênh đứng từ xa đã nghe thấy tiếng reo hò.
Cô mất kiên nhẫn đá Lạc Nghiên đang bám riết sang một bên.
Người phụ nữ này lại đi ngồi rình cô ở bên ngoài.
Cô vừa đi ra khỏi phòng đã bị tóm lại, sớm biết thế này đã trèo tường luôn cho lành.
Không đúng, cô đâu có làm gì, sao phải trèo tường?
Cứ làm như kiểu cô sợ bà ta ấy.
“Lạc Thù, con nghe cô nói mấy câu thôi không được sao? Chỉ xin con một chút thời gian thôi.
Cô có chuyện rất quan trọng muốn nói với con.” Lạc Nghiên đuổi theo Thời Sênh, dáng vẻ vô cùng khúm núm, như thể đang cầu xin cô.
“A, đó là Giang Trần Cảnh.”
“Nam thần, nam thần em yêu anh, như chuột yêu gạo.”
“Hàn Mặc… Hàn Mặc…”
Thời Sênh và Lạc Nghiên đứng xem ở bên cạnh với vai trò là phông nền tận trách chuyển sự chú ý sang nhóm ba người đang đi từ trong trường ra.
“Này, Lạc Thù cậu đứng đây chặn đường gì thế.
Cảm nam thần nhà chúng tôi sắp ra ngoài rồi, cậu mau tránh ra.”
“Mau tránh ra đi, đừng tưởng làm vậy thì nam thần nhà chúng tôi sẽ thích cậu.”
Thời Sênh lạnh lùng nhìn mấy em gái fan não tàn đang kêu cô tránh ra, “Hình thể nam thần nhà các cậu to được bao nhiêu chứ?”
Cổng trường vừa to vừa rộng như vậy, hắn là chủ tịch nước à, đòi đi một mình chắc?
Đám fan não tàn: “…”
Có ý gì chứ?
Một lát sau mới có người phản ứng lại được, “Lạc Thù, cậu có ý gì?”
Lại dám nói nam thần nhà họ mập.
Nam thần nhà họ có thân hình sáu múi siêu chuẩn biết chưa hả?
“Chính là ý cậu hiểu đấy, đồ thiểu năng.”
“Lạc Thù, sao cậu lại đê tiện bỉ ổi như vậy chứ? Cho dù cậu có dùng thủ đoạn gì thì nam thần nhà chúng tôi cũng sẽ không thèm liếc nhìn cậu lấy một cái đâu.
Cậu từ bỏ cái ý tưởng điên rồ ấy đi!”
Thời Sênh: “…” Không phải chứ em gái, kịch bản vừa rồi có chỗ nào nói là tôi có ý đồ gì với nam thần nhà cô hả?
Bổ não quá đà rồi à!
“Cho dù hắn ta có bám lấy thì ông đây cũng không cần nhá.” Ai thèm nam chính chứ, hắn đâu phải là nàng dâu của cô đâu.
“Cậu…” Em gái đó bị chọc giận, trừng mắt nhìn, ý tứ ánh mắt đó thể hiện chính là “Cậu dám ghét bỏ nam thần nhà tôi.
Cậu có tư cách gì mà dám ghét bỏ nam thần nhà tôi chứ”.
Cho nên em gái bất chấp nam thần nhà mình, nhào thẳng vào người Thời Sênh, có một người ra tay, những người khác cũng ra tay theo.
Bọn họ đã muốn dạy cho Thời Sênh một bài học từ lâu, tuy có chuyện cô ta đánh người trước đây, nhưng đa số mọi người đều mới chỉ nghe qua chứ chưa từng được chứng kiến.
Lúc này cô lại dám ghét bỏ nam thần trong lòng họ.
Đám fan não tan bùng phát sức mạnh hồng hoang, nhao nhao tới dạy dỗ cho kẻ có mắt như mù này một trận.
Đám người Giang Trần Cảnh vừa đi đến gần cổng trường, phía trước bỗng nhiên xảy ra trận ẩu đả kịch liệt, ba người bị chặn lại ở trong.
Sau đó là cảnh tượng một đám người vây quanh bị Thời Sênh anh dũng quật ngã hết lượt.
“Cô ta chính là Lạc Thù.” Hàn Mặc kéo tay Giang Trần Cảnh.
Cái tên này gần đây liên tục vang lên loa phát thanh, họ muốn không nghe thấy cũng không được.
Còn chuyện Lạc gia phá sản, họ cũng kiếm chác được đôi chút.
Giang Trần Cảnh nhìn cô gái đứng trong đám người, con ngươi híp lại.
Hắn có thể nhìn thấy khí thế ngạo nghễ trên người Phương Tiểu Huân, đó là loại khí thế khiến mọi người vô cùng tán thưởng, yêu thích.
Nhưng còn cô gái này, trên người cô ấy cũng có khí thế ngạo nghễ, nhưng nhiều hơn nữa đó là sự kiêu căng hống hách.
Hống hách như thể cả thế giới chỉ có ông đây to nhất.
Hống hách đến mức khiến người khác chỉ hận không thể đập cho cô ta một trận.
Thời Sênh vỗ vỗ áo khoác, nói: “Còn ai muốn bị ăn đánh nữa không?”
Đám fan não tàn nằm dưới đất gào khóc thảm thương không ngớt.
Họ có bao nhiêu người như vậy nhưng lại không đánh lại được một mình cô ta.
Ánh mắt Phương Tiểu Huân quét qua người Giang Trần Cảnh, thấy hắn ta nhìn chằm chằm Thời Sênh, ánh mắt không khỏi trầm xuống.
Cô ta còn chưa nói gì, Thời Sênh đã nhìn tới, cười ám muội, đi vượt qua Lạc Nghiên bị dọa cho sợ hãi, bắt một chiếc