Có Úc Hành Vân và Cố Ngôn ngăn lại, những vệ sĩ này đâu còn dám nói chuyện như vừa nãy nữa.
Thời Sênh chống cằm, “Chú nhìn thấy không, mặt mũi của nhà tư bản.”
Cố Ngôn: “…” Anh cũng là nhà tư bản mà.
“Nhưng cháu thích.” Thời Sênh tiếp tục lại nói: “Người thế nào thì nên có đãi ngộ như vậy.
Thế giới này nếu thật sự người người bình đẳng, vậy mới là lộn xộn.”
Ai cũng cảm thấy mình là bình đẳng, không làm việc, không nghe lời lãnh đạo cấp trên, thế giới này còn duy trì vận hành như thế nào?
Cố Ngôn: “…” Con gái nhà mình lại cho anh uống thuốc bổ tâm hồn rồi.
“Em Tiểu Hạ nói rất đúng.” Úc Tửu ở bên cạnh tiếp lời.
Tiểu thanh mai nói gì cũng đúng hết.
Thời Sênh nhìn anh một cái, Úc Tửu cong mày, lộ ra núm đồng tiền, đáy mắt lưu chuyển sự chiều chuộng và dung túng không dễ phát giác.
“Ông Long chỉ nói muốn gặp cô Thịnh, chúng tôi chỉ nghe lệnh làm việc.
Tình hình cụ thể, cô Thịnh đi cùng chúng tôi sẽ rõ thôi.
Nếu anh Cố và ông Úc không yên tâm, có thể đi cùng chúng tôi.”
Cuối cùng vệ sĩ cũng nhượng bộ.
Úc Hành Vân không e ngại ông Long này, hiện giờ trọng điểm kinh doanh của ông ấy vẫn ở nước ngoài, nhưng Cố Ngôn thì khác.
Sản nghiệp dưới tay ông Long này, cũng có liên quan tới bất động sản, hơn nữa còn là trùm bất động sản.
Nếu thật sự đắc tội ông ta, e là Cố Ngôn sẽ không dễ dàng.
Một nhóm người cuối cùng đi theo vệ sĩ lên lầu, để lại một đám người không hiểu ra sao cả.
Doãn Mạch đứng ở chỗ ít người, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Úc Tửu, thấp giọng nói: “Anh cảm thấy nam sinh đó có giống một người không.”
Vệ sĩ ẩn trong bóng tối ngẩng đầu nhìn, vừa hay nhìn thấy mặt nghiêng của Úc Tửu.
“Cậu chủ, cậu nhìn sai rồi thì phải, trông cậu ta chỉ khoảng mười lăm mười sáu, sao có thể là người đó.”
“Ừm.” Doãn Mạch day day ấn đường, có lẽ mình nghĩ nhiều rồi.
…
Ông Long, Long Nhuận.
Chủ bữa tiệc rượu tổ chức tối nay.
Đã sắp 80 tuổi rồi, cây cổ thụ của giới kinh doanh, tiền bối giới học thuật, cả đời vô số vinh quang.
Cả đời ông ấy có thể viết thành mấy trăm vạn tiểu thuyết cũng hoàn toàn không có vấn đề gì.
Long Nhuận ngồi trên sô pha da thật, mặc bộ đồ trung sơn.
Có lẽ là hàng ngày thường xuyên tôi luyện, trông Long Nhuận cũng chỉ như hơn sáu mươi, tóc điểm bạc, khuôn mặt hơi béo, trông rất dọa người, con ngươi sáng quắc tinh tường.
Trên tay chống một cây gậy, trên gậy điêu khắc đầu rồng, thân rồng quấn xuống dưới.
Người này còn có chút quen mặt.
Một năm trước ở hội đấu giá đó, ông già nói chuyện với Thẩm Giai Âm chính là ông ta.
Thời Sênh chỉ tùy ý nhìn ông ta một cái.
Đến Ngọc Đế cô còn không sợ, chẳng lẽ lại sợ người trần mắt thịt này sao.
Từ khi vào, Úc Tửu liền nắm chặt tay Thời Sênh.
Thời Sênh ngọ nguậy mấy cái, không thoát ra, chỉ có thể ngầm cấu Úc Tửu một cái.
Úc Tửu bị đau, tay thả lỏng ra, Thời Sênh nhân cơ hội rụt tay về, nhìn Úc Tửu một cái cảnh cáo.
Long Nhuận sống cũng gần đất xa trời rồi, nhưng chưa từng gặp người nào dám coi thường ông ta như vậy, còn là hai đứa trẻ, sắc mặt càng trầm hơn khi họ bước vào.
“Ông Long.” Úc Hành Vân là người lớn, trước mặt Long Nhuận cũng coi như có thể đứng thẳng người nói chuyện.
Nhưng dù sao tuổi tác của Long Nhuận vẫn lớn hơn một chút, Úc Hành Vân không tránh được phải dùng kính ngữ, “Không biết ông tìm Tiểu Hạ có việc gì.”
Long Nhuận dùng quyền trượng chọc chọc xuống đất, nền đất bằng gỗ phát ra tiếng nặng nề.
“Ông Úc, tôi muốn nói chuyện riêng với cô bé này.” Long Nhuận làm cao mở miệng.
Úc Hành Vân nhíu mày, thật sự không hiểu rốt cuộc Tiểu Hạ có chỗ nào đắc tội cây đại thụ này.
Ông ấy nhìn về phía Cố Ngôn, Cố Ngôn lo lắng nhìn Thời Sênh.
Long Nhuận có lẽ nhìn ra sự lo lắng của hai người, hừ một tiếng, “Một trưởng bối như ta, còn có thể làm gì một tiểu bối như con bé chứ?”
Không khí có chút nặng nề.
Cố Ngôn: “…” Cái anh lo lắng là nha đầu này sẽ làm gì với ông ta.
Giờ con bé nói chuyện không khách sáo chút nào.
Ở công ty của anh, mấy người thường ngày mồm mép ghê gớm cũng đều bị con bé chèn cho á khẩu không còn gì để nói.
Ông ta đã sắp 80 tuổi rồi, nếu bị chọc tức xảy ra chuyện gì, anh không đền nổi.
“Chú Cố, bác Úc, mọi người ra ngoài trước