“Ông muốn hỏi tôi làm sao chọn viên đá đó phải không.” Thời Sênh nửa ngày không thấy Long Nhuận hỏi tới điểm này, cũng mặc kệ mặt ông ta càng ngày càng u ám, vào thẳng vấn đề, “Tôi là tiện tay chọn, có lẽ là tôi may mắn, cho nên mới lấy được cái tốt như thế.”
Những người này đúng là không thú vị, vòng và vòng vèo lắm tội.
[…] Cô nghĩ ai cũng thẳng thắn như cô chắc, vừa khó chịu cái là móc kiếm ra.
Trong mắt Long Nhuận loé lên vẻ ngạc nhiên, tâm tư của con bé lại xoay nhanh hơn người khác.
“Cháu may mắn, vậy cháu lại chọn một cái cho ta xem xem.” Loại phét lác này, ông ấy có thể tin sao?
Con bé cho rằng bao nhiêu năm nay ông ta đều bị người ta lừa gạt sao?
Tiện tay là có thể chọn ra xanh Đế Vương?
Thời Sênh nháy mắt, “Có cho tiền không?”
Long Nhuận: “…” Chọn đá của ông ta, còn bảo ông ta cho tiền, ở đâu ra cái lý đó.
“Đã không cho tiền, vì sao tôi phải chọn cho ông xem.
Bán nghệ còn được tiền, ông muốn xem miễn phí giở trò lưu manh sao?”
“Phụt…” Úc Tửu thật sự không nhịn được nữa.
Mu bàn tay Úc Tửu giữ chặt môi, vai run lên bần bật.
Long Nhuận nhìn chằm chằm qua đó, quá không để tâm tới anh ta.
Ông ấy còn chưa mở miệng, liền nghe thấy tiếng quát của thiếu nữ vang lên, “Cười cái con khỉ!”
Úc Tửu ho một tiếng, “Ông Long hỏi hết rồi chứ? Nếu không có vấn đề khác, chúng tôi xin cáo từ trước.”
Long Nhuận: “…” Ông ta còn chưa hỏi gì cả.
Nhưng Úc Tửu cũng không cho ông ta cơ hội nói, vẫy tay với Thời Sênh, “Em Tiểu Hạ, đi thôi.”
Thời Sênh đứng lên, đi ra ngoài cửa.
“Đứng lại.” Long Nhuận trầm giọng quát mắng, trong mắt như có lửa sắp bốc lên.
Nhiều năm rồi ông ta chưa tức giận như vậy.
Úc Tửu khẽ nhíu mày, quay người, “Ông Long, tôi không cần biết ông muốn thu nạp ai vào Long Gia nhà ông, nhưng tốt nhất ông đừng nhòm ngó tới em Tiểu Hạ.”
“Người khác xin vào cửa Long Gia ta, các cháu còn chê?” Long Nhuận có lẽ là bị chọc tức tới bật cười.
“Cá vượt long môn, nhưng nó là cá, cứ coi như vượt qua rồi, vẫn là cá, sẽ không thể biến thành rồng.
Càng huống hồ…” Úc Tửu nhìn về phía thiếu nữ đã đi tới cửa, “Em Tiểu Hạ nhà tôi không phải cá, không cần bàn đạp là ông, Ông Long, nghĩ kỹ rồi hãy làm.”
Trên khuôn mặt non nớt của Úc Tửu mang theo nụ cười, nhưng đôi mắt khiến Long Nhuận kinh ngạc.
Giống như động tác hung ác nào đó, ánh mắt khi nhìn thấy con mồi, chứa đầy ánh sáng u ám.
Cậu ta mới bao nhiêu tuổi…
Ánh mắt này sao có thể xuất hiện ở trên người một thiếu niên.
Nhưng đợi ông ấy nhìn qua, thiếu niên vẫn là thiếu niên đó, khuôn mặt hơi cúi, che đi sóng gió bên trong.
“Ông Long cáo từ.” Muốn nhắm vào tiểu thanh mai nhà anh à, đừng có mơ.
Long Nhuận nắm chặt gậy chống, trên mu bàn tay nổi rõ gân xanh, nhìn hai người ra ngoài, cơ thể tức tới run rẩy.
Cửa của Long Gia nhà ông, lại bị nói thành bàn đạp.
Ông ta vốn còn muốn xem xem tiểu nha đầu đó có năng lực lớn thế nào, nếu có thể, giữ lại bên cạnh ông ta học tập cũng không phải không thể.
Nhưng con nhãi ranh đó lại coi thường người khác như vậy.
Đúng là điếc không sợ súng!
Đáng tiếc trên thế giới này, không phải nói chỉ quan tâm một mình bạn là được.
Sau khi Thời Sênh và Úc Tửu rời khỏi, Long Nhuận gọi một cuộc điện thoại.
“Tra cho ta tài liệu về hai đứa nhãi ranh vừa nãy.” Còn chưa ai dám đối đầu với ông ta như vậy.
Người bên đó đáp lại một tiếng, hiệu suất làm việc của Long Gia nhanh chóng, tài liệu rất nhanh liền được gửi tới tay Long Nhuận.
Úc Tửu không có gì đặc biệt, chỉ là con trai độc nhất của Úc Hành Vân, gần đây luôn ở nước ngoài, không về nước.
Thế lực của Long Gia ở nước ngoài dù có, nhưng muốn tra xét khẳng định không tiện như trong nước.
Một phần khác là của Thịnh Hạ.
Mười tuổi được Cố Ngôn nhận nuôi, tài liệu trước khi nhận nuôi, một chữ cũng không có.
Một người không có sau khi ra nước ngoài, một người không có trước khi được nhận nuôi.
“Tra cho ta, tất cả nội tình đều tra rõ cho ta.” Long Nhuận vứt tài liệu ra đất, “Ta không tin hai đứa nhãi ranh có thể lật trời.”
Người bên cạnh do dự, “Ông Long, chúng tôi điều tra Úc Tửu, chỗ Úc Hành Vân khẳng định sẽ biết, cái này…”
Long Gia và Úc Gia có một số phần trùng nhau trong làm ăn.
Úc Hành Vân không trở về còn được,