“Ai trộm chứ? Cô có chứng cứ sao? Cô còn nói bậy bạ nữa, tôi sẽ xé nát miệng cô ra.
”“Nếu không ăn trộm, sao Thanh Thanh muốn gọi cảnh sát cô lại sốt ruột như vậy? Rõ ràng cô có tật giật mình, cô còn dám động tay động chân, ăn gan hùm rồi phải không?”“! ”Thấy không nói lại Hạ Tiêu Như, Vương Tam Hoa lập tức xông tới: “Cô đừng có mà lo chuyện bao đồng.
”Hạ Tiêu Như cũng không sợ cô ta: “Tôi sợ cô chắc, cái đồ ăn trộm, lúc trước cô bắt nạt Thanh Thanh lương thiện thật thà còn chưa đủ hay sao, bây giờ lại còn trộm đồ nữa.
”Thế rồi, cả hai bắt đầu lao vào đánh nhau, Hề Thanh Thanh cố chịu đựng cơn chóng mặt, tìm cơ hội thích hợp đứng dậy, giữ Vương Tam Hoa lại, Hạ Tiêu Như đã chiếm thế thượng phong.
“Tính ra chúng ta đã ba ngày chưa về rồi, Anh Hàn, anh vừa mới kết hôn, chắc hẳn là nhớ vợ muốn chết rồi hả?”Trên đường trở về đại đội Phong Thu, một thanh niên trẻ hơn nói chuyện với người thanh niên còn lại.
“Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, đầu cậu nhét đầy thịt kho tàu ăn ở tiệm cơm quốc doanh rồi hả? Về đến nhà thì câm cái mồm lại cho tôi, nếu bị đồn ra ngoài thì cậu cứ đợi đấy!”Mánh khóe mà họ làm không phải là quang minh chính đại gì cho lắm, chỉ sợ cái tên nhanh nhảu Phùng Tiểu Giang này trong lúc đắc chí nhất thời để lộ mất.
Còn nói đến người vợ kia, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy chán rồi, nhóc thanh niên trí thức trông cũng không đến nỗi, nhưng sao lại nhát gan như vậy? Anh vốn không muốn kết hôn, nghĩ đến việc cô sợ anh đến mức