Tề Lan Hoa đang vác cuốc có hơi lo lắng, bèn đưa cuốc của mình cho chồng là Cố Trung Hoa rồi chạy về phía trước.
Tề Tố Mai lo lắng cho mẹ chồng nên cũng đưa nông cụ trong tay cho anh cả nhà họ Cố, Cố Viễn Sơn rồi chạy theo.
Vương Tam Hoa vốn tưởng rằng mình đang ở thế bất lợi, nhưng thấy Hề Thanh Thanh sắp đổ gục như một cái cây non ốm yếu, cô ta bỗng nổi lên ác ý.
Dựa vào đâu mà Hề Thanh Thanh được cha mẹ cưng chiều, mẹ chồng ở bên ngoài cũng nói tốt cho cô, cô lại không phải đi làm, dựa vào đâu cuộc sống của cô lại tốt như vậy?Nghĩ vậy, Vương Tam Hoa thoát khỏi sự kìm hãm của Hạ Tiêu Như, chộp lấy mặt Hề Thanh Thanh, trong mắt tràn đầy ác ý, để xem mặt cô bị hủy rồi còn có thể được thương yêu nữa không.
“Thanh Thanh!”Hạ Tiêu Như không cứu kịp, và cảnh này tình cờ bị Tề Lan Hoa chạy tới nhìn thấy, bà ấy tiến lên và đá cho Vương Tam Hoa lộn nhào.
Con nhóc chết tiệt này dám hủy hoại khuôn mặt của con dâu, bà ấy không cần biết đầu đuôi tai nheo ra sao, cứ thế cưỡi trên người Vương Tam Hoa mà đánh.
Tề Tố Mai lao tới giữ chặt hai cánh tay của Vương Tam Hoa đang vùng vẫy, để cho mẹ chồng tùy ý thể hiện.
Sức lực của Vương Tam Hoa sao có thể so được với một người cả đời làm ruộng, chứ đừng nói đến hai người.
“Đánh chết người rồi, em dâu đại đội trưởng đánh chết người rồi.
Pháp luật ở đâu? Công lý ở đâu? Đúng là lũ thổ phỉ!”Hề Thanh Thanh nhìn thấy xung quanh ngày càng nhiều người, những