Ôn Phương Chính nhìn thấy cháu trai của mình vui vẻ lấy viên đá ông quý như bảo bối đưa cho một cô gái nhỏ, liền nhướng mày ngạc nhiên.
Cháu trai của ông có thể kết giao được bạn sao?Ông vui mừng mà nhìn cậu, nếu vậy thì thật sự quá tốt rồi.
Ông vẫn luôn rất lo lắng cho cậu.
Lý do quan trọng khi ông về quê lần này chính là cháu trai của ông, họ muốn thay đổi môi trường, nghĩ trái nghĩ phải, việc trở về quê là việc đơn giản nhất.
Ôn Phương Chính đã từng sống ở đây khoảng một thời gian, hơn nữa những năm gần đây ông hay thường xuyên trở về đây để quét dọn, chăm lo cho mộ tổ tiên, gặp gỡ với vài người dân ở đây, khi họ đang gặp khó khăn, trở về quê là sự lựa chọn tốt nhất.
So với ông, cháu trai của ông vẫn chưa thích nghi tốt khi đến ở nơi xa lạ này.
Khi lần đầu tiên cậu đến đây, cậu còn không hiểu được những gì mà dân làng đã nói.
Ông hi vọng cậu sẽ làm quen được nhiều bạn bè hơn, để cùng họ nói chuyện với nhau.
Bên kia Lâm Hoa Khôn cùng Hiểu Hiểu mới vừa ra khỏi cửa, Lâm Tú Hồng đã đi đến tìm họ, cô ấy đến để hỏi khi nào thì bọn họ đi xem phim, cô cũng muốn đi theo, bọn trẻ con vốn dĩ rất thích náo nhiệt, nghe không hiểu mấy cái thì đã bỏ đi.
Chỉ tiếc rằng cô ấy đã đến muộn.
Nghe dì hai nói, cô liền cúi đầu thất vọng, nếu như cô đến sớm hơn một chút thì đã tốt rồi, để bọn họ đợi cô thêm một lúc, như vậy cũng không được, cô còn có việc phải làm vào buổi chiều, phải chuẩn bị cơm tối, còn hai người