Cảm nhận được anh hôn mắt mình, cơ thể Khương Tân Tân run rẩy.
Cô mở mắt, một mặt ngơ ngác nhìn anh.
Bốn mắt nhìn nhau, hình như cô có thể nhìn thấy trong mắt anh toàn hình bóng mình.
Ánh mắt của anh hoàn toàn ôn hòa nội liễm như trước đây, nếu như hôm nay anh hôn môi cô, có lẽ cô sẽ rung động, nhưng tuyệt đối sẽ không giống như bây giờ, có chút thất thố, trong lòng như có sợi lông vũ lướt qua.
Anh thích cô, đương nhiên cô biết, nếu không cô cũng sẽ không mặc kệ bản thân mình.
Cô nhìn thấy được, nhìn thấy anh đang đi về hướng cô, mặc dù cô không hiểu nổi bên trong đôi mắt ấy cất chứa điều gì, nhưng cũng không xa lạ.
Giờ này khắc này, tựa như cô đang đứng trên đá ngầm, xa xa có thể thấy những cơn sóng dữ dội đang ập đến, ngay khi nó muốn nhấm chìm cô, thì những cơn sóng bỗng nhiên dịu êm, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng lướt qua người cô.
Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được sự dịu dàng của Chu Minh Phong.
Chu Minh Phong lùi lại một chút, dưới gọng kính vàng là đôi mắt đang mỉm cười nhìn cô.
Không phải là không muốn hôn.
Chỉ là, đột nhiên, muốn hôn mắt của cô hơn thôi.
Trong lòng Khương Tân Tân dâng lên một cảm xúc xa lạ khó tả, cô ngẩng đầu nhìn những ngôi sao xa xôi, tận lực chuyển chủ đề.
Ai kêu Chu mỗ ngây thơ như vậy.
Cô còn tưởng rằng...!Còn tưởng rằng...
Vừa rồi trong đầu vẫn còn đang suy nghĩ miên man đi đâu đó.
"Nhìn đi, hôm nay thật nhiều sao, ngày mai là chắc trời sẽ nắng đấy." Lúc này trong lòng Khương Tân Tân rất loạn, cô cảm nhận được ở trong lòng mình có mấy con thỏ con đang tìm củ cà rốt, cô không biết mình nên nói cái gì: "Trước kia tôi từng đọc qua một quyển sách, trên sách nói, cứ mỗi một người qua đời thì trên trời lại nhiều thêm một vì sao."
Ánh mắt Chu Minh Phong bỗng nhiên dừng lại.
Anh nghiêng đầu nhìn cô một cái, cô đang nhìn bầu trời sao, trên mặt, cả đôi mắt đều rất sinh động.
Chu Minh Phong không phải là chính nhân quân tử gì đó.
Anh từng có cơ hội, anh biết cô động tâm với anh, nếu như anh thật sự muốn làm chút gì đó, cũng không khó.
Chỉ là lý trí cùng tình cảm đã kéo lại, trên một phương diện nào đấy, anh hi vọng cô mãi mãi cũng không bao giờ nhớ tới người mình từng yêu, bởi vậy, anh rất ti tiện muốn ngăn cách cô với tất cả những thứ liên quan đến Tịch Thừa Quang, ở một phương diện khác, anh cũng biết cô đang làm những gì, sở dĩ đứng ngoài quan sát, trừ chuyện không muốn ngăn cản việc cô muốn làm, còn lại là do sự kiêu ngạo từ trong tâm.
Anh hi vọng nhất chính là, mặc dù có một ngày cô phát hiện ra sự thật, cô vẫn sẽ giống ngày ở sân bay đó, kiên định đi về phía anh.
Anh không có cách nào để cô không biết rõ chuyện trước kia, không muốn ép buộc cô nhất định phải lựa chọn anh.
Anh với cô cách nhau hơn mười tuổi, lòng dạ tâm cơ thậm chí rất nhiều phương diện khác, đều chiếm ưu thế.
Nếu như điểm ấy không thể bỏ qua được, vậy thì không khỏi quá buồn cười.
"Có muốn đến tửu trang không?" Chu Minh Phong đột nhiên hỏi.
Khương Tân Tân nhìn anh.
"Không uống rượu, dẫn cô đến đó, phong cảnh ở đó cũng đẹp, mặc dù vào cái giờ này sẽ không thể nhìn được gì, nhưng cũng coi như dẫn cô đi ra ngoài."
"Được!" Khương Tân Tân liền đứng dậy:"Vừa vặn tôi muốn xem rượu anh giấu ở chỗ này."
Hai người cứ như vậy chuẩn bị ra cửa.
Trước khi ra cửa, Chu Minh Phong thấy Khương Tân Tân đổi lại đôi giày cao gót lúc đến đây, đang chuẩn bị mở miệng, nhớ tới cái gì đó, trong mắt chỉ có sự mỉm cười lướt qua.
Cuối cùng anh cái gì cũng không nói.
Khương Tân Tân nhẹ nhàng kéo cánh tay của anh đi ra ngoài.
Kiến trúc nơi đây rất tốt, mặc dù ở giữa sườn núi, nhưng trên đường cũng có vài thứ tốt, cả chặng đường đi cơ hồ không có con muỗi nào, Khương Tân Tân rất khó hiểu: "Tôi được xem là người giỏi hấp dẫn muỗi, tại sao hôm nay không có con muỗi nào."
Chu Minh Phong chỉ những thảm thực vật kia: "Nếu như tôi nhớ không lầm, chỗ kia có vài loại cây có công dụng đuổi muỗi.
"
Anh kéo cô vào trong ngực mình, rồi lại chỉ về một hướng khác: "Cô nhìn kỹ xem, trên cây có phải treo túi hay không, bên trong đều đựng thuốc đuổi muỗi."
"Khó trách."
Từ nhà kính đến tửu trang, con đường thẳng tắp nhưng lại không ngắn, cũng may lúc này là buổi tối, mấy nhà đầu tư hiển nhiên phí rất nhiều tiền vào đây, đường đi mát mẻ như nước, trong không khí còn có một mùi thơm ngát, nơi đây là khu nghỉ dưỡng, nhiệt độ so với thành phố thấp hơn nhiều, đi trên đường không thấy có chút nóng bức nào.
Vốn rất thoải mái, nhưng mà Khương Tân Tân cảm thấy gót chân truyền đến cảm giác khó chịu.
Hôm nay cô chọn một đôi giày mới, đôi này nhìn rất đẹp, nhưng lại hơn cứng, nếu như đi trên mặt đất bằng phẳng còn tốt, mấu chốt ở đây là bây giờ cô đang ở giữa sườn núi a.
Khương Tân Tân một mặt khóc không ra nước mắt cúi đầu nhìn mũi giày.
Hôm nay cô bị Chu Minh Phong hôn nên đầu óc chậm chạp
Trước khi ra cửa thế mà lại không nghĩ tới chuyện nên đổi một đôi dép lê thoải mái dễ chịu.
Đồ đàn ông hại người!
Đúng lúc này, Chu Minh Phong dừng bước.
Khương Tân Tân còn chưa phát giác được, đi hai bước nữa mới phát hiện bên cạnh không có ai, quay đầu nhìn, anh đứng dưới cột đèn, giọng nói kiên định nói: "Tôi cõng cô."
Khương Tân Tân: "?"
Cõng cô sao?
Ý thức còn chưa nghĩ là đồng ý hay không muốn, thân thể ngược lại rất thành thật, chờ lúc Khương Tân Tân phản ứng kịp, nàng đã bị Chu Minh Phong cõng trên lưng.
Cô vòng lấy cổ của anh, cười hì hì.
Không biết vì cái gì, ghé trên tấm lưng rộng lớn của anh, cô đột nhiên có một cảm giác mình vừa kiếm được cái gì đó...!Mặc dù lúc ra cửa cô hơi chậm chạp, đi giày cao gót, nhưng nếu như không phải vì bản thân đi giày cao gót, rồi chân chịu không nổi, làm sao cô lại có cơ hội được Chu Minh Phong cõng a.
Ài...
Chờ chút!
Cái này có được xem là sống tốt nên được thưởng không?
Cô híp híp mắt, cố tình nắm chặt hai tay, cô lại gần anh, cằm đặt trên bờ vai anh: "Chu tổng, đột nhiên tôi có một vấn đề muốn hỏi anh."
Chu Minh Phong: "Có thể, nhưng không nên ôm chặt như thế."
Khương Tân Tân càng siết chặt hơn một chút: "Không thể.
Có một chuyện tôi không biết nên lý giải ra sao, vừa rồi tôi nhìn giày có vài giây, làm thế nào mà anh nhìn ra gót chân tôi đau? Anh hi vọng tôi nghĩ anh là người có kinh nghiệm phong phú, hay là..." Cô dừng lại một chút, ngữ khí nguy hiểm: "Hay là anh đã sớm biết chuyện này sẽ xảy ra?"
Chu Minh Phong bật cười.
Khi anh cười lồng ngực hơi rung, cô đang ghé trên lưng anh cũng cảm thấy thế.
Cô hừ nhẹ một tiếng, thoáng buông lỏng tay đang ôm chặt anh ra, dùng sức bóp cánh tay của anh một chút.
Chu Minh Phong chỉ cười, đi cùng với cô, tâm tình luôn vui vẻ.
Khương Tân Tân là người đến nhanh đi cũng nhanh, sau khi đi được một đoạn đường, cô lại lôi một chuyện khác đến, ghé trên lưng anh, nghe tiếng hít thở của anh, chủ động mở miệng hỏi: "Có phải tôi nặng hay không?"
"Cô muốn nghe lời nói thật hay là lời nói dối?"
Khương Tân Tân: "..."
Cái người đàn ông ôn hòa nho nhã lại còn khiêm tốn kia đi đâu rồi?
"Tôi muốn nghe lời dễ nghe."
Chu Minh Phong ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: "Xích lại gần một chút."
Khương Tân Tân nghe lời ôm anh chặt hơn nữa.
Bờ môi sát gần vành tai của anh, anh đang đi bỗng nhiên dừng bước lại, dọa cô một cái.
"Làm gì?" Cô hỏi: "Hù chết tôi, đột nhiên dừng lại."
Hiển nhiên vẫn còn chưa phát giác ra được chính mình lơ đãng làm chuyện tốt gì.
Ánh mắt Chu Minh Phong tĩnh mịch, chỉ là cô không nhìn thấy, anh vừa cười vừa nói: "Cô có thể nghe tiếng hít thở của tôi, nếu như thở mạnh, thì có nghĩa là cõng cô rất phí sức."
Khương Tân Tân nghiêm túc cẩn thận nghiêng tai lắng nghe.
Đột nhiên phát hiện, vừa rồi tiếng hít thở của anh nhẹ nhàng đều đều, nhưng lúc này, đúng là có chút...!Nói như thế nào đây, cảm giác giống như đang cố tình thở mạnh.
"Ý anh là nói tôi rất nặng?" Nếu như không phải được anh cõng, nếu như không phải đang đi giày cao gót, cô thật sự muốn một cú Thomas xoay tròn, sau khi đứng xuống nhất định sẽ một cước đạp bay anh.
Chu Minh Phong thở dài một hơi.
Khương Tân Tân: "Anh trầm mặc năm giây."
Chu Minh Phong: "Kỳ thật vấn đề này là do cô chẳng lẽ lại do tôi."
"Là sao?"
"Bởi vì chưa từng cõng ai, nên tôi không biết định nghĩa thế nào là nhẹ hay nặng." Chu Minh Phong cười nhạt nói: "Tôi chưa từng cõng một ai cả, cho nên xin đừng hỏi vấn đề này làm khó tôi."
Khương Tân Tân nghe xong lời này, đầu tiên là dừng lại.
Anh chưa từng cõng người khác sao?
Trong lòng cô dâng lên một cảm giác vui vẻ.
"Còn cô?" Chu Minh Phong đột nhiên hỏi cô.
Khương Tân Tân nhất thời không kịp phản ứng: "Cái gì?"
"Cô từng hỏi qua bao nhiêu người, cõng cô có nặng hay không." Anh hời hợt hỏi cô.
Khương Tân Tân trợn tròn mắt.
Vấn đề này bảo cô trả lời thế nào đây!
Quá gian xảo.
Cái vấn đề này, dĩ nhiên đây không phải là lần đầu tiên cô hỏi a, chẳng lẽ ăn ngay nói thật sao?
Khương Tân Tân quyết định, không trả lời vấn đề này.
Cô ôm chặt anh, rất làm ra vẻ nói: "A có chút buồn ngủ, tôi ngắm mắt một chút a, đến hầm rượu thì anh gọi tôi dậy nha."
*
Cuối cùng cũng tới hầm rượu.
Các nhân viên ở sơn trang Tê Ngô đều rất tận tụy, cái giờ này mà vẫn có nhân viên thay phiên tăng ca.
Ánh sáng ở hầm rượu tương đối lờ mờ, trên đường đi Chu Minh Phong cõng Khương Tân Tân rất vững, cuối cùng đã tới nơi anh cất giấu rượu.
Cả một mặt tường đều là rượu Chu Minh Phong cất giấu.
Khương Tân Tân có chút lo nghĩ: "Tôi nhìn anh không giống như người hay uống rượu, tại sao lại cất chứa nhiều như vậy."
"Nhiều không?" Chu Minh Phong nói: "Đây chỉ là một phần nhỏ, tôi còn có một tửu trang tư nhân, nếu cô có hứng thú, lần sau tôi xem dẫn cô tới đó."
"Như này vẫn còn không nhiều!" Khương Tân Tân không nghiên cứu về rượu nhiều, tiện tay cầm một bình, chỉ có thể nhìn thấy năm: "Anh lại không thường xuyên uống rượu, cất giữ nhiều như vậy là chuẩn bị làm cái gì sao? Chờ tăng giá trị?"
Chu Minh Phong buồn cười: "Dĩ nhiên không phải.
Trước đây có vài năm yêu thích, những chai rượu này đều cho cô, thấy thế nào?"
Quả nhiên Khương Tân Tân đối với chuyện này không hứng thú, đếm lại con số, Chu Minh Phong kiên nhẫn giảng về lai lịch của những chai rượu này cùng giá trên thị trường.
Hai nhân viên ở ngoài cửa canh giữ cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, đều có chút kinh ngạc.
Bọn họ đương nhiên từng nghe nói qua vị Chu tổng này, chỉ là Chu tổng không thường tới đây.
Bọn họ cũng thường xuyên tiếp đón nhiều vị tổng giám đốc khác, thỉnh thoảng sẽ nghe được một chút tin bát quái về Chu tổng.
Ví dụ như, cơ nghiệp của Chu tổng lớn, nhưng con cái lại quá ít, chỉ có một đứa con trai.
Nguy hiểm này bao lớn nha!
Ví dụ như, Chu tổng là người chính trực, có người "Đưa" cho anh quá nhiều phụ nữ, đều bị anh cự