Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Chính Thanh Xuân Vườn Trường

74: Chu Diễn Có Phải Không Hiểu Rõ Mình Hay Không Tương Lai Nó


trước sau


Quả nhiên Edwin một thân cứng ngắc thoáng cái đã thả lỏng một chút.
Cậu nhìn thoáng qua Chu Minh Phong.
Nhớ tới lúc trước những người bạn trai của bạn thân mình, cũng nhớ tới chuyện Khương Tân Tân đề cập với cậu về việc góp vốn mở một tiệm làm móng.
Ma xui quỷ khiến, cậu thốt ra một câu: "Ngài không ngại sao?"
Lời vừa ra khỏi miệng, cậu liền hối hận.
Hối hận tại sao mình lại hỏi một câu không đầu không đuôi này, cũng hối hận mình đã đường đột, mặc dù cậu với Tân Tân có quan hệ không tệ, nhưng thực tế không nên hỏi câu này.
Nếu là Chu tổng không hiểu lầm, nghe xong lời này ngài ấy hiểu lầm làm sao bây giờ? Đây không phải là làm Tân Tân khó xử sao?
Thời học sinh cậu cũng từng có quan hệ rất tốt với bạn nữ, cuối cùng đều bởi vì bạn trai của đối phương, mà dần dần xa cách nhau.
Chu Minh Phong bật cười: "Thư ký của tôi đều là nữ, công ty có mấy vị dốc sức theo tôi từ trước hiện đang làm phó tổng cũng là nữ, cả luật sư tư nhân cũng là học tỷ của tôi, đây đều là người thường xuyên phải liên hệ, Tân Tân chưa từng để ý đến."
"Chúng tôi đã kết hôn trở thành vợ chồng, đương nhiên sẽ tin đối phương vô điều kiện." Chu Minh Phong nhìn về phía Edwin, lại uống một ngụm cà phê kiểu Mỹ: "Tân Tân không có nhiều bạn bè, tôi thật cao hứng khi cô ấy có thêm bạn mới."
"Cho nên, tôi không ngại."
...
Chờ Khương Tân Tân cùng cô gái kia vị đi rửa tay về, liền nhìn thấy một màn trước mắt này.
Chu Minh Phong thế mà lại trò chuyện với Edwin, hơn nữa nhìn thần sắc hai người, tựa hồ trò chuyện rất vui vẻ.
Làm người kinh ngạc nhất chính là ánh mắt Edwin nhìn về phía Chu Minh Phong, làm Khương Tân Tân lập tức nghĩ đến một người —— trợ lý Lưu.
Đương nhiên ánh mắt Edwin không có sùng bái như vậy, chính là giống trợ lý Lưu một phần mười đi.

Cô không khỏi nhìn thời gian trên điện thoại, cô rời đi không quá mười phút, tột cuộc trong mười phút này có chuyện gì xảy ra, làm Edwin một giây thôi đã phục Chu Minh Phong, chẳng lẽ là do mị lực cá nhân?
Chu Minh Phong thấy Khương Tân Tân đi tới, anh cũng thong dong đứng dậy, đối với Edwin cười nói: "Tiểu Lý, lần sau chúng ta trò chuyện tiếp.

Nếu rảnh rỗi thì đến nhà chơi."
Edwin cũng vội vàng đứng dậy, bắt tay Chu Minh Phong một chút: "Chu tổng, ngài khách khí, lần sau tôi sẽ đến bái phỏng ngài!"
Khương Tân Tân trừng mắt nhìn.
Sau khi đi ra khỏi cửa hàng với Chu Minh Phong, Khương Tân Tân mới nghi vấn hỏi: "Chuyện gì xảy ra, hai người làm sao đột nhiên...!Ân, trò chuyện rồi?"
Muốn nói là Chu Minh Phong cùng Edwin có chung chủ đề, vậy cũng quá khoa trương.
Cô sẽ không tin.
Tựa như cô, ngay từ đầu cùng Chu Minh Phong trò chuyện không được vài câu a, công việc của anh cô không hiểu, cô nghĩ gì anh cũng không rảnh đi nghiên cứu, sống hơn mười mấy tuổi không phải là vô dụng.
Chu Minh Phong trầm ngâm trong chốc lát, nói ra: "Tôi chỉ là thử nghiệm khi tiến vào bạn bè của cô thôi."
Khương Tân Tân ngẩng đầu lên nhìn về phía anh, chờ sau khi phản ứng lại, khóe môi điên cuồng nhếch lên, nhưng vẫn thận trọng: "A? Vậy kết quả thế nào?"
"Kết quả là, cũng không tệ lắm." Chu Minh Phong nói: "Chí ít quen biết.

Tôi còn do dự một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Đầu tháng sau, trường học cũ của tôi có kỷ niệm ngày thành lập trường, cô có rảnh đi cùng tôi đến đó không?"

Khương Tân Tân chớp chớp nhìn anh.
Cô để bàn tay ra phía sau, bộ dáng kiêu ngạo vô cùng ra vẻ: "Vậy tôi phải xem lịch trình của tôi lại rồi."
"Đi, tôi chờ cô trả lời." Mặc dù ngữ khí Chu Minh Phong bất đắc dĩ, nhưng giữa lông mày tất cả đều là ý cười vui vẻ.
Hôm nay Chu Diễn mời khách, Khương Tân Tân cho dù có chuyện lớn hơn nữa, cũng sẽ xếp ra đằng sau, chờ hai người ngồi lên xe, Khương Tân Tân bấm gọi cho Chu Diễn, Chu Diễn báo địa chỉ, bọn họ đến đón cậu.
Đợi đến khi tới nơi, liền thấy Chu Diễn đang ngồi ghế dài ở trạm xe buýt.
Cậu khom lưng chơi điện thoại, cách một khoảng cách, nhìn không rõ ánh mắt của cậu.
Dưới sự sắp xếp của Khương Tân Tân, hiện tại quần áo của cậu so với trước kia tốt hơn nhiều.
Cậu đang ở cái tuổi mười sáu, cho dù không hề làm gì, toàn thân trên dưới đều tràn đầy sự nhiệt huyết của thanh niên.

Cậu đội mũ lưỡi trai màu đen, kéo thấp vành nón xuống, một tay cầm di động, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu lên nhìn quanh nơi đấy một chút, cái nhìn này liền thấy xe của Khương Tân Tân.

Cậu nhếch môi cười, cất điện thoại di động vào túi quần, trên mặt đầy ý cười đi về phía chiếc xe đang dừng.
Khương Tân Tân một trận giật mình.
Ngắn ngủi hai tháng, Chu Diễn giống như thay đổi rất nhiều.
Là, trên người cậu không còn bộ dáng lãnh khốc như trước kia nữa, bây giờ cậu càng giống một học sinh cấp ba mười sáu tuổi.
Chẳng lẽ đây chính là trưởng thành sao?
"Đang suy nghĩ gì." Chu Minh Phong quét mắt nhìn nó một cái, hỏi.
Khương Tân Tân một tay chống cằm, kéo dài ngữ điệu: "Này về sau sẽ tiện nghi cho bảo bối khuê nữ nhà ai nha!"
Cô vừa nói lời này xong, Chu Diễn đúng lúc lên xe ngồi ở phía sau.
Khương Tân Tân thường xuyên đi chiếc xe này mà không gian trong xe lại hơi nhỏ, cậu thì gầy gò to con, ngồi ở phía sau, hai tay để trên đầu gối, còn có chút co quắp: "Bảo bảo bối khuê nữ nhà ai?"
"Tôi với ba cậu đang nói chuyện chung thân đại sự của cậu."
Chu Diễn đơ ra, cuối cùng phun ra một câu: "Nhàm chán muốn chết."
Chu Minh Phong bật cười: "A Diễn còn không hề thông suốt."
Khương Tân Tân vỗ tay: "Tôi đã bắt đầu hâm mộ."
Chu Diễn: "Uy!"
Chuyện gì xảy ra, hai đại nhân này cứ như vậy không chút kiêng kỵ trò chuyện chuyện cậu yêu sớm, không, cậu căn bản sẽ không yêu sớm!
"Được rồi được rồi, không đùa cậu nữa." Khương Tân Tân quay đầu hỏi cậu, một mặt chờ mong: "Đi đâu ăn đây?"
Cô còn nói: "Có thể là do tôi quá chờ mong chuyện này, buổi trưa cũng không ăn no, giữ lại bụng đấy."
Chu Diễn cũng tràn đầy phấn khởi cầm di động: "Buổi chiều hôm nay tôi còn nghiên cứu cái này đó, bất quá nhìn một vòng, cũng không chọn được gì thích hợp, nếu không, chúng ta đi siêu thị rồi tự mình mua thức ăn về nấu bàn đồ ăn đi?"
Khương Tân Tân: "......"
Cô một mặt im lặng nhìn cậu: "Đến tột cùng là do không chọn được nơi thích hợp, hay là căn bản cậu không nỡ?"
Chu Diễn có phải không hiểu rõ mình hay không, tương lai nó là chi tử nhà giàu số một!
Chu Diễn thừa nhận chuyện này: "Tôi cảm thấy không quá lời.


Dựa vào khẩu vị của ba người chúng ta, cầm 200 tệ vào siêu thị mua thức ăn còn có thể ăn rất ngon, ở bên ngoài, hai trăm tệ có thể ăn cái gì?"
Khương Tân Tân: "?"
Có thể là do ánh mắt Khương Tân Tân quá mức...
Chu Diễn đột nhiên kiên cường lên, hoàn toàn quên bữa cơm này là do chính mình nói muốn mời khách: "Cô không biết tôi mỗi ngày phải chuyển hàng có bao nhiêu mệt mỏi, cô hẳn phải biết a, những đồng tiền đó là từng giọt hôi công sức của tôi kiếm được, một ngày tôi không kiếm đến hai trăm đâu."
Khương Tân Tân: Respect.
Có lý có cứ, không thể nào cãi lại.
"Rất tốt." Ngữ khí Chu Minh Phong bình tĩnh như thường: "Ăn ở bên ngoài hay là ăn ở nhà, đều như thế."
Khương Tân Tân có thể làm sao đây?
Cũng chỉ có thể đáp ứng a! Một lần nữa thay đổi lộ trình, đến một siêu thị lớn ở gần đó.
Chu Diễn ngược lại rất có hứng thú, tâm tình cũng rất tốt, dù sao tiết kiệm được không ít tiền.

Khương Tân Tân đi tới cửa siêu thị mới đột nhiên nhớ ra, hình như là ba người bọn họ lần đầu tiên cùng nhau đến siêu thị.

Cái này chẳng lẽ không đáng để kỷ niệm sao?
"Chờ một chút."
Lời vừa thốt ra, hai người đàn ông họ Chu một tả một hữu đều dừng bước.
Khương Tân Tân tươi cười rạng rỡ lấy điện thoại di động ra, ra hiệu hai người tiến vào ống kính: "Tới tới tới, chụp ảnh lưu niệm một chút, hôm nay là lần đầu tiên cùng nhau đi siêu thị mua đồ."
Chu Diễn ngoài miệng nói nhàm chán, thân thể lại rất thành thật, cường thế xâm nhập ống kính.
Chu Minh Phong là do rất bất đắc dĩ.
Khương Tân Tân chọn một filter cute.

Anh vừa tiến vào ống kính, trên đầu liền có lỗ tai thỏ.
Cái này thật là làm khó anh.
Khương Tân Tân nhìn bên trái một chút nhìn bên phải một chút, cuối cùng tắt filter đi, một lần nữa trở lại cam thường.
Cô kêu rên một tiếng: "Cam thường quá kinh khủng!"
Cô rõ ràng là một người đẹp tự nhiên, nhưng đã lâu, cô quen dùng những filter đẹp có trên thị trường, kết quả sống ảo quá lâu, thình lình quay về cam thường, quá không tốt!
Chu Diễn không hổ là con trai của lão Chu Versailles, lời vừa thốt ra khỏi miệng cũng như vậy: "Vàng quan điểm a, tôi cảm thấy cam thường tốt hơn."
Nói xong cậu còn sờ lên tóc.

Cũng may là dáng dấp cậu đẹp trai lại còn trẻ, nếu như mấy năm nữa cậu mà làm động tác này, Khương Tân Tân sẽ hoài nghi Chu Minh Phong phát triển ngành mỏ dầu cho cậu kế thừa.
Kỳ thật tướng mạo của Khương Tân Tân, chụp ảnh bằng cam thường không những không xấu, ngược lại còn tăng có một phần xinh đẹp chân thật.
Chụp mấy bức ảnh, Chu Diễn đi đẩy xe mua đồ, Khương Tân Tân thì cúi đầu chọn ảnh chụp, cũng không có chú ý nhìn đường, Chu Minh Phong quả quyết đưa tay ra kéo cô, để

cô nắm tay anh.

Anh nhìn thoáng qua vài tấm ảnh trong máy, nói ra: "Gửi cho tôi một tấm đi."
Anh dừng một chút, bổ sung một câu: "Để làm hình nền."
Chuyện này bắt nguồn từ một lần Khương Tân Tân vô tình phát hiện, cô nhìn qua điện thoại của anh, sau đó thuận miệng nói, không hiểu sau anh lại dùng hình nên ban đầu.
Anh đương nhiên liền nhớ.
Khương Tân Tân mím môi cười một tiếng: "Lòng dạ thật là hẹp hòi nha."
Thần sắc Chu Minh Phong thản nhiên nhìn về phía trước: "Đại khái là do bị lây bệnh."
Khương Tân Tân không khách khí chút nào nhéo anh một cái.
Hôm nay Chu Diễn tính tiền, vậy nên Chu Diễn là người chọn nguyên liệu nấu ăn.
Chu Diễn đẩy mua sắm xe đứng ở một bên chờ hai người, Khương Tân Tân vừa đi tới, cậu muốn thương lượng với cô, bất tri bất giác chen vào bên Chu Minh Phong: "Tôi đã nghĩ qua, chúng ta là ba người, buổi tối cũng không nên ăn quá nhiều, nên sẽ có hai ăn mặn một chay một tô canh, thế nào?"
Khương Tân Tân không quen nhìn bộ dạng cậu như vậy, nhu nhu cười nói: "Nếu không, chúng ta ăn loại đồ ăn nhỏ đi? Có bốn chén đồ ăn nhỏ là đủ rồi, cơm còn bao no, chỉ mất có hơn chục tệ thôi!"
Chu Diễn nghe ra là cô châm chọc mình: "Vậy là cô muốn ăn Mãn Hán toàn tịch sao?"
"Cậu nói cho tôi dự tính của cậu đi."
Chu Diễn sờ lên cái mũi, nhìn thoáng qua ba mình đẩy đến khu hoa quả tươi: "Hai trăm."
Khương Tân Tân: "..."
Cuối cùng Chu Diễn với Khương Tân Tân ở một bên thương lượng xong món ăn, liền bắt đầu mua sắm.
Khương Tân Tân ôm ngực thờ ơ lạnh nhạt nhìn Chu Diễn chọn đồ ăn, sau đó chắc là do không chịu được, vỗ trán một cái, nói thầm "Tôi đã tạo nghiệt gì a!" Đi tới bên cạnh Chu Diễn: "Không nên chọn như vậy, cậu phải chọn sống nha."
Chu Diễn chấn kinh:"Cái này chẳng lẽ còn phân sống chết?"
"Không phải sao?" Khương Tân Tân liếc cậu: "Thật là thiếu gia không dính khói lửa nhân gian."
Chu Diễn hừ nhẹ: "Vậy cô làm đi."
Khương Tân Tân đối với cậu ngoắc ngón tay: "Đến, nhìn đi, đầu tiên là phải chạm vào xúc tu của nó, nó sẽ lập tức rụt lại.

Thử một chút."
Chu Diễn cũng đưa tay ra, đụng vào một xúc tu của nó, quả nhiên, nó lập tức rụt trở về, vỏ đóng chặt.
Trên mặt cậu như là phát hiện bảo bối lớn nào đó, rồi dáng vẻ kinh hỉ tươi cười: "Thật đúng là!"
"Ngốc hay không ngốc." Khương Tân Tân cũng cười: "Cũng không biết chọn như nào, mà nói muốn ăn nó."
Cách đó không xa Chu Minh Phong nhìn hai người chọn đồ, lại nghe thấy đối thoại của hai người, ý cười không khỏi nhiều thêm.
Bộ dáng khói lửa nhân gian, đúng là rất lâu không có.
Rất nhiều người nghĩ, nghĩ vì cái gì mà a Diễn có thể sống chung với cô.

Chu Minh Phong lại không cảm thấy kỳ quái, anh bề bộn nhiều việc, Chung Phỉ cũng không thanh nhàn, quá trình a Diễn trưởng thành, cha mẹ đều vắng mặt, làm anh vui nhất là, a Diễn không phải con người lệch lạc, cho dù có chút phản nghịch, nhưng cũng chính trực thiện lương.

Phần vắng mặt này, không phải ai có thể thay thế được.

Chỉ là bên trong ngôi nhà đó quá mức quạnh quẽ, có một ngày đột nhiên xuất hiện thêm một thành viên trong gia đình, mang đến ngôi nhà này một bầu không khí khác, a Diễn liền lặng lẽ, bất tri bất giác dời đến bên cạnh cô.
Mua xong đồ ăn, cũng quét mã xong, Chu Diễn lấy điện thoại di động ra thanh toán, tính từng ly từng tí một.
Khương Tân Tân nhìn bộ dáng cậu cẩn thận tiết kiệm, liền kéo áo Chu Minh Phong, tiến đến bên tai anh nói: "Anh nhìn một cái đi, đi làm công hơn một tháng, đã hoàn toàn khác hẳn."
Chu Minh Phong cười: "Biết kiếm tiền vất vả cũng không tệ."
Sau khi Chu Diễn tính tiền xong liền thở dài một hơi, rất nghĩa khí nói với Khương Tân Tân: "Dự đoán là hai trăm, hiện tại hết 148 tệ, còn năm mươi hai tệ đều cho cô!"
Khương Tân Tân rất khoa trương vỗ vỗ ngực: "Hù chết tôi, khẩu khí thật lớn, không biết còn tưởng rằng cậu cho tôi 50 hay 500 vạn đấy."

Chu Diễn có vẻ như thẹn quá hoá giận: "Vậy cô chờ coi, về sau tôi cho cô 50 hoặc 500 vạn luôn!"
"Anh làm chứng a." Khương Tân Tân kéo tay Chu Minh Phong: "Nó nói sau này nó sẽ cho tôi năm mươi vạn, hoặc năm trăm vạn."
Chu Minh Phong đè tay lên huyệt thái dương: "...!Tốt, đã làm chứng."
Khương Tân Tân nghĩ đến năm mươi hai tệ không cần thì phí, lập tức nhanh như chớp chạy đến tủ lạnh chọn sữa chua.
Cô rất ngây thơ, cố ý chọn sữa chua không đường.
Bởi vì như vậy Chu Diễn sẽ không đoạt sữa chua của cô.
Tiểu tử này rất thích uống mấy thứ đồ ngọt, còn thích sữa chua có hoa quả bên trong.
*
Sau khi trở về, dưới ánh mắt kinh dị của Dương quản gia, dưới sự chỉ huy của Khương Tân Tân, hai người đàn ông họ Chu xuống phòng bếp, Chu Diễn phụ trách rửa rau thái thịt, Chu Minh Phong thì phụ trách nấu ăn.
Chu Diễn quay đầu hỏi: "Còn cô thì sao?"
Khương Tân Tân nói rất có lý: "Tôi dọn bàn.

Thuận tiện chọn rượu."
Sự thật chứng minh, chuyện xuống bếp nấu ăn, đàn ông cũng có thể làm rất tốt.

Mặc dù đã lâu rồi Chu Minh Phong không có nấu ăn, nhưng dựa theo trình tự các bước ở công thức đã làm thành công.

Dương quản gia nhường không gian lại cho mấy người, lầu chính chỉ còn lại ba người bọn họ.
Chu Diễn một bên ăn một bên nói: "Tôi nói không sai chứ, nếu ăn ở bên ngoài, hai trăm tệ chỉ ăn được chút xíu.

Vẫn là ăn ở nhà dễ chịu hơn."
Khương Tân Tân nhìn hai cha con làm cơm, nội tâm dâng lên một cảm giác ấm áp.
Vô luận trước đó tâm tình cô xấu đến cỡ nào, u ám cỡ nào, bây giờ nhìn hai ngời họ, dù chỉ là ăn một bữa cơm bình thường, dù chỉ là nói chuyện phiếm với nhau, tâm tình tiêu cực đã được xoa dịu.
Vào cuối tháng tám, trời tối rất muộn.
Sau khi ăn cơm xong, bên ngoài còn có một tia ánh sáng.

Khương Tân Tân đề nghị, để hai cha con ra ngoài đi bộ một chút, phong cảnh khu biệt thự này tốt, không khí cũng tươi mát, sau khi ăn xong đi bộ là thoải mái nhất.
Chu Diễn vẫn là ngoài miệng một nẻo, thân thể một đàng.
"Tản bộ nhàm chán cơ nào."
Cậu nói như vậy, nhưng so với ai khác động tác đều nhanh hơn đã tới tước cửa đổi giày rồi.
Ba người tản bộ, Khương Tân Tân đi ở giữa, Chu Diễn cùng Chu Minh Phong là tả hữu hộ pháp.
Khương Tân Tân nhìn làn da rám nắng của Chu Diễn, lại nhìn Chu Minh Phong một chút, rất tự tin vươn cánh tay, cùng hai người so màu da, rồi đưa ra kết luận: "Chúng ta bây giờ giống Hắc Bạch Tam Sát hay không?"
Chu Diễn: "?"
Da Chu Minh Phong không đen, nhưng Khương Tân Tân thật sự rất trắng.
Bình thường đều là Khương Tân Tân với Chu Diễn cãi nhau, Chu Minh Phong chỉ có nhìn sau đó đi qua như không có chuyện gì, hoặc là cảm thấy rất ồn ào nên mới mở miệng.
Ba người đi dạo ở khu biệt thự làm hấp dẫn không ít người.
Không phải sao, Khương Tân Tân còn mang theo tả hữu hộ pháp đi tản bộ nhau, trong nhóm phu nhân khu biệt thự đã chụp hình rồi bắt đùa tiến hành cuộc thảo luận ——
【 Không phải vừa rồi tôi tận mắt nhìn thấy nếu không tôi sẽ không tin! Này Chu phu nhân đến tột cùng là thần thánh phương nào? 】.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện