Quả nhiên Edwin một thân cứng ngắc thoáng cái đã thả lỏng một chút.
Cậu nhìn thoáng qua Chu Minh Phong.
Nhớ tới lúc trước những người bạn trai của bạn thân mình, cũng nhớ tới chuyện Khương Tân Tân đề cập với cậu về việc góp vốn mở một tiệm làm móng.
Ma xui quỷ khiến, cậu thốt ra một câu: "Ngài không ngại sao?"
Lời vừa ra khỏi miệng, cậu liền hối hận.
Hối hận tại sao mình lại hỏi một câu không đầu không đuôi này, cũng hối hận mình đã đường đột, mặc dù cậu với Tân Tân có quan hệ không tệ, nhưng thực tế không nên hỏi câu này.
Nếu là Chu tổng không hiểu lầm, nghe xong lời này ngài ấy hiểu lầm làm sao bây giờ? Đây không phải là làm Tân Tân khó xử sao?
Thời học sinh cậu cũng từng có quan hệ rất tốt với bạn nữ, cuối cùng đều bởi vì bạn trai của đối phương, mà dần dần xa cách nhau.
Chu Minh Phong bật cười: "Thư ký của tôi đều là nữ, công ty có mấy vị dốc sức theo tôi từ trước hiện đang làm phó tổng cũng là nữ, cả luật sư tư nhân cũng là học tỷ của tôi, đây đều là người thường xuyên phải liên hệ, Tân Tân chưa từng để ý đến."
"Chúng tôi đã kết hôn trở thành vợ chồng, đương nhiên sẽ tin đối phương vô điều kiện." Chu Minh Phong nhìn về phía Edwin, lại uống một ngụm cà phê kiểu Mỹ: "Tân Tân không có nhiều bạn bè, tôi thật cao hứng khi cô ấy có thêm bạn mới."
"Cho nên, tôi không ngại."
...
Chờ Khương Tân Tân cùng cô gái kia vị đi rửa tay về, liền nhìn thấy một màn trước mắt này.
Chu Minh Phong thế mà lại trò chuyện với Edwin, hơn nữa nhìn thần sắc hai người, tựa hồ trò chuyện rất vui vẻ.
Làm người kinh ngạc nhất chính là ánh mắt Edwin nhìn về phía Chu Minh Phong, làm Khương Tân Tân lập tức nghĩ đến một người —— trợ lý Lưu.
Đương nhiên ánh mắt Edwin không có sùng bái như vậy, chính là giống trợ lý Lưu một phần mười đi.
Cô không khỏi nhìn thời gian trên điện thoại, cô rời đi không quá mười phút, tột cuộc trong mười phút này có chuyện gì xảy ra, làm Edwin một giây thôi đã phục Chu Minh Phong, chẳng lẽ là do mị lực cá nhân?
Chu Minh Phong thấy Khương Tân Tân đi tới, anh cũng thong dong đứng dậy, đối với Edwin cười nói: "Tiểu Lý, lần sau chúng ta trò chuyện tiếp.
Nếu rảnh rỗi thì đến nhà chơi."
Edwin cũng vội vàng đứng dậy, bắt tay Chu Minh Phong một chút: "Chu tổng, ngài khách khí, lần sau tôi sẽ đến bái phỏng ngài!"
Khương Tân Tân trừng mắt nhìn.
Sau khi đi ra khỏi cửa hàng với Chu Minh Phong, Khương Tân Tân mới nghi vấn hỏi: "Chuyện gì xảy ra, hai người làm sao đột nhiên...!Ân, trò chuyện rồi?"
Muốn nói là Chu Minh Phong cùng Edwin có chung chủ đề, vậy cũng quá khoa trương.
Cô sẽ không tin.
Tựa như cô, ngay từ đầu cùng Chu Minh Phong trò chuyện không được vài câu a, công việc của anh cô không hiểu, cô nghĩ gì anh cũng không rảnh đi nghiên cứu, sống hơn mười mấy tuổi không phải là vô dụng.
Chu Minh Phong trầm ngâm trong chốc lát, nói ra: "Tôi chỉ là thử nghiệm khi tiến vào bạn bè của cô thôi."
Khương Tân Tân ngẩng đầu lên nhìn về phía anh, chờ sau khi phản ứng lại, khóe môi điên cuồng nhếch lên, nhưng vẫn thận trọng: "A? Vậy kết quả thế nào?"
"Kết quả là, cũng không tệ lắm." Chu Minh Phong nói: "Chí ít quen biết.
Tôi còn do dự một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Đầu tháng sau, trường học cũ của tôi có kỷ niệm ngày thành lập trường, cô có rảnh đi cùng tôi đến đó không?"
Khương Tân Tân chớp chớp nhìn anh.
Cô để bàn tay ra phía sau, bộ dáng kiêu ngạo vô cùng ra vẻ: "Vậy tôi phải xem lịch trình của tôi lại rồi."
"Đi, tôi chờ cô trả lời." Mặc dù ngữ khí Chu Minh Phong bất đắc dĩ, nhưng giữa lông mày tất cả đều là ý cười vui vẻ.
Hôm nay Chu Diễn mời khách, Khương Tân Tân cho dù có chuyện lớn hơn nữa, cũng sẽ xếp ra đằng sau, chờ hai người ngồi lên xe, Khương Tân Tân bấm gọi cho Chu Diễn, Chu Diễn báo địa chỉ, bọn họ đến đón cậu.
Đợi đến khi tới nơi, liền thấy Chu Diễn đang ngồi ghế dài ở trạm xe buýt.
Cậu khom lưng chơi điện thoại, cách một khoảng cách, nhìn không rõ ánh mắt của cậu.
Dưới sự sắp xếp của Khương Tân Tân, hiện tại quần áo của cậu so với trước kia tốt hơn nhiều.
Cậu đang ở cái tuổi mười sáu, cho dù không hề làm gì, toàn thân trên dưới đều tràn đầy sự nhiệt huyết của thanh niên.
Cậu đội mũ lưỡi trai màu đen, kéo thấp vành nón xuống, một tay cầm di động, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu lên nhìn quanh nơi đấy một chút, cái nhìn này liền thấy xe của Khương Tân Tân.
Cậu nhếch môi cười, cất điện thoại di động vào túi quần, trên mặt đầy ý cười đi về phía chiếc xe đang dừng.
Khương Tân Tân một trận giật mình.
Ngắn ngủi hai tháng, Chu Diễn giống như thay đổi rất nhiều.
Là, trên người cậu không còn bộ dáng lãnh khốc như trước kia nữa, bây giờ cậu càng giống một học sinh cấp ba mười sáu tuổi.
Chẳng lẽ đây chính là trưởng thành sao?
"Đang suy nghĩ gì." Chu Minh Phong quét mắt nhìn nó một cái, hỏi.
Khương Tân Tân một tay chống cằm, kéo dài ngữ điệu: "Này về sau sẽ tiện nghi cho bảo bối khuê nữ nhà ai nha!"
Cô vừa nói lời này xong, Chu Diễn đúng lúc lên xe ngồi ở phía sau.
Khương Tân Tân thường xuyên đi chiếc xe này mà không gian trong xe lại hơi nhỏ, cậu thì gầy gò to con, ngồi ở phía sau, hai tay để trên đầu gối, còn có chút co quắp: "Bảo bảo bối khuê nữ nhà ai?"
"Tôi với ba cậu đang nói chuyện chung thân đại sự của cậu."
Chu Diễn đơ ra, cuối cùng phun ra một câu: "Nhàm chán muốn chết."
Chu Minh Phong bật cười: "A Diễn còn không hề thông suốt."
Khương Tân Tân vỗ tay: "Tôi đã bắt đầu hâm mộ."
Chu Diễn: "Uy!"
Chuyện gì xảy ra, hai đại nhân này cứ như vậy không chút kiêng kỵ trò chuyện chuyện cậu yêu sớm, không, cậu căn bản sẽ không yêu sớm!
"Được rồi được rồi, không đùa cậu nữa." Khương Tân Tân quay đầu hỏi cậu, một mặt chờ mong: "Đi đâu ăn đây?"
Cô còn nói: "Có thể là do tôi quá chờ mong chuyện này, buổi trưa cũng không ăn no, giữ lại bụng đấy."
Chu Diễn cũng tràn đầy phấn khởi cầm di động: "Buổi chiều hôm nay tôi còn nghiên cứu cái này đó, bất quá nhìn một vòng, cũng không chọn được gì thích hợp, nếu không, chúng ta đi siêu thị rồi tự mình mua thức ăn về nấu bàn đồ ăn đi?"
Khương Tân Tân: "......"
Cô một mặt im lặng nhìn cậu: "Đến tột cùng là do không chọn được nơi thích hợp, hay là căn bản cậu không nỡ?"
Chu Diễn có phải không hiểu rõ mình hay không, tương lai nó là chi tử nhà giàu số một!
Chu Diễn thừa nhận chuyện này: "Tôi cảm thấy không quá lời.
Dựa vào khẩu vị của ba người chúng ta, cầm 200 tệ vào siêu thị mua thức ăn còn có thể ăn rất ngon, ở bên ngoài, hai trăm tệ có thể ăn cái gì?"
Khương Tân Tân: "?"
Có thể là do ánh mắt Khương Tân Tân quá mức...
Chu Diễn đột nhiên kiên cường lên, hoàn toàn quên bữa cơm này là do chính mình nói muốn mời khách: "Cô không biết tôi mỗi ngày phải chuyển hàng có bao nhiêu mệt mỏi, cô hẳn phải biết a, những đồng tiền đó là từng giọt hôi công sức của tôi kiếm được, một ngày tôi không kiếm đến hai trăm đâu."
Khương Tân Tân: Respect.
Có lý có cứ, không thể nào cãi lại.
"Rất tốt." Ngữ khí Chu Minh Phong bình tĩnh như thường: "Ăn ở bên ngoài hay là ăn ở nhà, đều như thế."
Khương Tân Tân có thể làm sao đây?
Cũng chỉ có thể đáp ứng a! Một lần nữa thay đổi lộ trình, đến một siêu thị lớn ở gần đó.
Chu Diễn ngược lại rất có hứng thú, tâm tình cũng rất tốt, dù sao tiết kiệm được không ít tiền.
Khương Tân Tân đi tới cửa siêu thị mới đột nhiên nhớ ra, hình như là ba người bọn họ lần đầu tiên cùng nhau đến siêu thị.
Cái này chẳng lẽ không đáng để kỷ niệm sao?
"Chờ một chút."
Lời vừa thốt ra, hai người đàn ông họ Chu một tả một hữu đều dừng bước.
Khương Tân Tân tươi cười rạng rỡ lấy điện thoại di động ra, ra hiệu hai người tiến vào ống kính: "Tới tới tới, chụp ảnh lưu niệm một chút, hôm nay là lần đầu tiên cùng nhau đi siêu thị mua đồ."
Chu Diễn ngoài miệng nói nhàm chán, thân thể lại rất thành thật, cường thế xâm nhập ống kính.
Chu Minh Phong là do rất bất đắc dĩ.
Khương Tân Tân chọn một filter cute.
Anh vừa tiến vào ống kính, trên đầu liền có lỗ tai thỏ.
Cái này thật là làm khó anh.
Khương Tân Tân nhìn bên trái một chút nhìn bên phải một chút, cuối cùng tắt filter đi, một lần nữa trở lại cam thường.
Cô kêu rên một tiếng: "Cam thường quá kinh khủng!"
Cô rõ ràng là một người đẹp tự nhiên, nhưng đã lâu, cô quen dùng những filter đẹp có trên thị trường, kết quả sống ảo quá lâu, thình lình quay về cam thường, quá không tốt!
Chu Diễn không hổ là con trai của lão Chu Versailles, lời vừa thốt ra khỏi miệng cũng như vậy: "Vàng quan điểm a, tôi cảm thấy cam thường tốt hơn."
Nói xong cậu còn sờ lên tóc.
Cũng may là dáng dấp cậu đẹp trai lại còn trẻ, nếu như mấy năm nữa cậu mà làm động tác này, Khương Tân Tân sẽ hoài nghi Chu Minh Phong phát triển ngành mỏ dầu cho cậu kế thừa.
Kỳ thật tướng mạo của Khương Tân Tân, chụp ảnh bằng cam thường không những không xấu, ngược lại còn tăng có một phần xinh đẹp chân thật.
Chụp mấy bức ảnh, Chu Diễn đi đẩy xe mua đồ, Khương Tân Tân thì cúi đầu chọn ảnh chụp, cũng không có chú ý nhìn đường, Chu Minh Phong quả quyết đưa tay ra kéo cô, để