Edit: Chou
Beta: Dii
____________________
Lộ Tinh Thần cứ nghĩ chắc mình không ngủ nổi, ai dè vừa nằm lên gối đã bắt đầu lim dim.
Cậu còn chưa kịp trở người, đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Một đêm ngon giấc.
Buổi tối ngủ sớm, thế nên sáng hôm sau Lộ Tinh Thần cũng dậy khá sớm.
Cậu ngồi trên giường, tự mình cũng cảm thấy khó tin nổi, bản thân vậy mà cũng có một ngày 6 giờ sáng tự động dậy, hoàn toàn không nhờ vào "sức mạnh của đồng hồ báo thức."
Ừm, chắc chắn là do cốc sữa trước khi đi ngủ hôm qua.
Lộ Tinh Thần bồn chồn bước ra khỏi phòng, bên ngoài yên tĩnh, chắc Lạc Hàn vẫn chưa thức dậy.
Tách trà cùng cốc sữa được đặt cạnh nhau trên bàn nhỏ dưới phòng khách, trà trong tách đã được uống hết, chỉ có sữa trong cốc là còn hơn nửa cốc, có thể nhìn ra, người uống không thích sữa đến cỡ nào.
Dù là vậy, Lạc Hàn vẫn chịu đổi với cậu.
Lộ Tinh Thần dựa vào tay vịn để xuống lầu, lại ngẩn người nhìn cốc sữa còn một nửa một lúc, sau đó mới mỗi tay cầm một cái, bước qua nhà bếp rửa sạch, đặt lại trên giá.
Haiz, dù gì cũng đang nhàn rỗi, không bằng cậu làm chút gì đó ăn.
Từ lúc Lộ Tinh Thần đến đây gặp được cô đầu bếp nhà họ Lạc, vô cùng xịn xò, không chỉ nấu ăn ngon, mà còn không ngừng biến tấu món ăn, làm cho cậu ăn, ăn nữa, ăn mãi, miết rồi quên luôn chuyện mình biết nấu ăn.
Bảo đao có sắt mấy không dùng đến cũng mòn, món nghề nấu ăn cũng vậy.
Lộ Tinh Thần kích động xoa xoa tay, chuẩn bị trổ tài.
Lạc Hàn như mọi ngày ra khỏi thư phòng, chuẩn bị xuống dưới nhà rửa mặt.
Dưới lầu vang lên tiếng chén bát leng keng liên tục, hắn nhìn xuống theo hướng âm thanh.
Dưới ánh mắt trời, người thanh niên đưa lưng về hắn, áo ngủ rộng lớn che chắn trên người cậu, chỉ lộ ra chiếc cổ trắng trẻo, mềm mại.
Cậu cúi đầu, nghiêm túc khuấy cái gì đó, động tác vừa nhanh nhẹn lại dứt khoát, nhìn như một "người luyện võ chính hiệu".
Giống như nhận được tín hiệu, Lộ Tinh Thần quay đầu lại, trong nháy mắt ánh mắt hai người như chạm vào nhau.
Lộ Tinh Thần quơ quơ đôi đũa trong tay, cười với hắn: "Chào buổi sáng, em đang làm bữa sáng."
"Bữa sáng?"
"Đúng vậy, anh đi đánh răng rửa mặt đi, sắp có ăn rồi!"
Lạc Hàn nói: "Nếu là bữa sáng thì trên kệ bếp có bánh mì."
Hôm qua hắn vừa đến đây ở, đã để lão Vương với trợ lý đến dọn dẹp sạch sẽ căn phòng trước, trợ lý biết sở thích của hắn nên đã chuẩn bị sẵn bánh mì với café.
Sáng nào hắn cũng chỉ dùng hai thứ này, trợ lý chuẩn bị cũng nhanh, càng ít xảy ra sai sót.
Động tác tay của Lộ Tinh Thần vẫn tiếp tục: "Em biết chứ.
Nhưng mà có câu nói thế này, buổi sáng hoàn hảo cho cả ngày năng động, mỗi ngày anh chỉ có bánh mì với café, không cảm thấy cả ngày đều buồn miệng sao?"
"Không cảm thấy." Một câu này như áp vào tai cậu để trả lời, Lộ Tinh Thần bị dọa đến run cả tay, cả chén trứng đang khuấy trên tay cũng xém rơi xuống đất.
Thì ra Lạc Hàn đã xuống lầu, còn đứng ở sau lưng cậu.
Một cánh tay từ sau lưng đưa đến, vững vàng đỡ lấy tay cậu.
"Cậu cứ tiếp tục."
Lộ Tinh Thần tay chân cứng ngắt, khuấy thêm mấy cái nữa rồi để xuống lại: "Em xong rồi."
Trên kệ bếp bày mấy miếng bánh mì đã được Lộ Tinh Thần cắt ra sẵn, hỗn hợp trứng đã được khuấy xong xuôi, cậu dùng cọ quét đều lên hai mặt bánh mì, sau đó đi làm nóng lò trước.
Nhiệt độ lò đã ổn rồi, Lộ Tinh Thần nhận ra Lạc Hàn vẫn đang đứng đó: "Sao anh còn chưa đi đánh răng rửa mặt?"
Lạc – không biết đã đứng đây nhìn Lộ Tinh Thần bao lâu rồi – Hàn: "..."
Đến lúc Lạc Hàn bước ra khỏi phòng vệ sinh, cả căn hộ đều thơm nồng mùi trứng.
Bánh mì trong lò nướng đã được lấy ra, để sẵn trên bàn.
Lớp ngoài vàng óng căng mịn, dưới ánh sáng mặt trời lại trong ngon miếng hấp dẫn người nhìn vô cùng.
Lộ Tinh Thần đang đứng ngay bếp khuấy sữa.
Cậu đứng ngược sáng, mái tóc mềm mại như được ánh mặt trời nhuộm lên một màu mới, đung đưa theo từng động tác của cậu, trong vui mắt đáng yêu.
Ánh mắt của Lạc Hàn dừng trên trên tóc Lộ Tinh Thần hết bao lâu, mãi mới ngồi xuống.
Bánh mì không chỉ mùi hương hấp dẫn, mà còn hơi âm ấm.
Đúng là khiến cho người ngồi trước mặt thèm thuồng, muốn lập tức ngồi vào ngấu nghiến cho thỏa mãn.
Lạc Hàn cầm lấy một miếng bánh mì, cắn một miếng nhỏ, lại cứ nhai đi nhai lại trong miệng.
"Ngon không?"
Lộ Tinh Thần khoanh tay nằm gác cằm trên bàn, hai mắt đen láy, đầy mong chờ được khen ngợi.
Lạc Hàn cảm thấy bánh mì này có cái gì đó khác với bánh mì thường ngày, có lẽ là do ánh mắt của Lộ Tinh Thần làm hắn không thể nào khước từ được, hoặc là do cảm giác ấm áp bao trùm cả gian phòng làm trong lòng hắn cũng thấy dịu lại, cuối cùng hắn gật đầu một cái: "Cũng được."
"Dùng chung với sữa bò còn hợp nữa." Lộ Tinh Thần đẩy ly sữa bò đã được chuẩn bị sẵn sàng.
Lạc Hàn: "..."
Hắn nghiêm túc nhìn chằm chằm ly sữa bò kia một lúc lâu, vẫn không có ý định lấy uống.
Lộ Tinh Thần hiểu rõ thay đổi một người ngay lập tức là chuyện không thể, cậu đứng dậy đi lấy một tách café sữa nóng: "Em biết anh không thích uống sữa tươi, cho nên em thử cho sữa vào café xem thế nào?"
Lạc Hàn cho cậu một cái nhìn từ chối.
"Nhưng đây là café mà anh thích mà?"
"Chân không đau nữa à?" Lạc Hàn không trả lời, mà đổi thành hỏi ngược lại Lộ Tinh Thần.
Trước khi đi xuống hắn đã nhận ra, Lộ Tinh Thần đi qua đi lại trong phòng bếp, tay chân dứt khoát.
Nhìn linh hoạt thế kia trông chẳng giống bị thương chút nào.
Lộ Tinh Thần: "..."
Trong chớp mắt cậu lập tức thay đổi thái độ: "Ui đau quá, lúc nãy chỉ lo làm bữa sáng cho anh nên không để ý."
Lạc Hàn nheo mắt nhìn cậu.
Lộ Tinh Thần nhìn có vẻ như người này không bị lay động lắm, vào mode bán thảm.
"Em đã thành ra thế này còn làm đồ ăn cho anh, anh lại còn không chịu, đúng là phụ tấm lòng này của em?"
"Với lại, anh đã lớn chừng này rồi, còn muốn người khác lo lắng cho anh, không cảm thấy quá đáng à?"
"Em nói này..."
Lộ Tinh Thần cứ cằn nhằn mãi không yên, thái dương Lạc Hàn cũng giật giật mấy lần.
Tại sao mới sáng ra hắn lại bắt đầu cuộc nói chuyện như học sinh tiểu học với bạn nhỏ Lộ Tinh Thần thế này?
Lạc Hàn đẩy ly cafe sữa trở lại chủ cũ: "Tôi có thể ăn bánh mì, còn café sữa thì miễn đi."
Lộ Tinh Thần: "..."
Tính ra thì mỗi người đều nhường nhau một chút, ai cũng không thiệt.
Ăn sáng xong ra ngoài, lão Vương đã chờ sẵn ngoài cửa.
Ông thấy Lạc Hàn bế Lộ Tinh Thần đi ra, cũng chẳng có tý ngạc nhiên nào, còn tận tình mở cửa ghế sau cho họ.
Lạc Hàn đặt Lộ Tinh Thần lên xe ổn thỏa rồi bản thân cũng ngồi thẳng người lại, đưa mắt ra hiệu lão Vương đóng cửa xe lại.
"Cậu chủ, cậu, cậu cũng cùng về sao?"
"Tôi không thể về sao?"
"Không phải tối, tối qua cậu bảo —— "
Còn chưa dứt câu, cậu chủ đã lườm cho một cái, chỉ đành im lặng là vàng.
Trong lúc lái xe, lão Vương cứ nghĩ mãi trong đầu:
Rõ ràng hôm qua cậu chủ gọi cho ông nói, sáng sớm mai cậu có việc, bảo ông sang đây đón cậu Lộ về nhà họ Lạc, gì mà mới qua một đêm đã đổi ý rồi?
Lạc Hàn với Lộ Tinh Thần cùng vào nhà, lúc đó Hứa Nặc với Lạc Hải đang ăn sáng trong phòng ăn.
Nghe thấy tiếng mở cửa, cả hai cùng quay đầu lại.
Không biết là do ảo giác của Lộ Tinh Thần hay gì, mà cậu luôn cảm thấy ánh mắt của Lạc Hải nhìn Lạc Hàn lúc nào cũng mang theo thù hận.
Lộ Tinh Thần nhanh chóng dời sự chú ý trở lại cuộc trò chuyện của Lạc Hàn với Hứa Nặc.
"Mẹ, lát mẹ đưa Lộ Tinh Thần đi bệnh viện một chuyến."
Nửa đêm hôm qua Lộ Tinh Thần nhắn bà sẽ ở lại chỗ Lạc Hàn một đêm, Hứa Nặc liền vui vẻ lên rất nhiều, thậm chí còn bắt đầu tưởng tượng đến cảnh cả nhà 3 đời con cháu quay quần.
Lúc này lại nghe Lạc Hàn bảo bà đưa Lộ Tinh Thần đi bệnh viện, cả người bả như bị tạt cho một gáo nước lạnh, cả người như hóa đá luôn.
Bà lo lắng hỏi: "Tinh Thần con sao rồi?"
Lộ Tinh Thần nhanh chóng đáp: "Dạ không sao không sao, chỉ là hôm qua con mới thay băng gạc mới thôi" cậu lại chuyển hướng qua Lạc Hàn, "Em thấy em không đi bệnh viện cũng được."
"Đi." Lạc Hàn lời ít ý nhiều trả lời, cũng không cho từ chối.
"...!Dạ." Lộ Tinh Thần vô cùng rất là không muốn, lại chỉ có thể nghe lời.
Lạc Hải ngồi một bên xem kẻ xướng người hò, chỉ chậm rãi cúi đầu đặt chiếc nĩa xuống, không biết đang nghĩ gì.
Lạc Hàn nói xong cũng vội vã rời đi.
Hứa Nặc hỏi Lộ Tinh Thần có muốn ăn nhẹ gì không.
Lộ Tinh Thần đáp rằng bản thân đã ăn sáng với Lạc Hàn rồi, không đói lắm.
Hứa Nặc nghe xong cũng lấy khăn chùi tay, gọi người giúp việc kêu tài xế của bà đến.
"Mẹ, sáng nay con không có lớp, để con đưa Tinh Thần đi bệnh viện cho." Lạc Hải vốn ngồi im lặng một góc bất ngờ lên tiếng.
Lộ Tinh Thần mặt đầy chấm hỏi nhìn Lạc Hải, trong lòng cậu cũng cảm thấy có điềm.
Con người Lạc Hải trước nay làm gì cũng đều có mục đích.
Không có chuyện anh ta tự nhiên tốt bụng đưa cậu đi bệnh viện như vậy.
Trái lại Hứa Nặc nghe thấy rất vui vẻ, con trai nhỏ với "vợ anh cả" vui vẻ hòa thuận, quan hệ giữa Lộ Tinh Thần và Lạc Hải từ nhỏ đến giờ đều rất tốt cũng là một phần nguyên do bà muốn Lộ Tinh Thần gả đến đây.
Như vậy sẽ giảm bớt đi nhiều mâu thuẫn "chị dâu em chồng".
Hứa Nặc giơ ngón cái nói: "Được đó, Lạc Hải con đi với Tinh Thần đi, vừa hay hôm nay mẹ có hẹn đi làm móng."
Một chỗ khác, bên trong xe của Lạc Hàn.
"Chạy nhanh đi, tôi không có nhiều thời gian."
Lão Vương: "...!Dạ."
Lão Vương đột nhiên hiểu ra tại sao ông chủ mình lại đổi ý bất ngờ, thì ra là muốn tự mình đưa "bà chủ" về nhà!
Lạc Hải tự mình lái xe đưa Lộ Tinh Thần đi bệnh viện.
Lộ Tinh Thần ngồi ở ghế sau, trầm ngâm suy nghĩ, cậu quyết định rõ ràng từ lâu, cho dù là Lạc Hải nói gì làm gì cậu cũng kiên quyết từ chối.
Chuyện đến nước này rồi, cậu chỉ đành phân rõ giới hạn với người này, tránh để sau này Lạc Hải lại đến làm phiền cậu.
Kỳ lạ là Lạc Hải từ đầu đến cuối chẳng nói câu nào với cậu, toàn bộ quãng đường đều im lặng lái xe.
Chỉ có trong lúc dừng đèn đỏ, Lạc Hải có nhìn Lộ Tinh Thần qua kính chiếu hậu một lúc, sau đó lại rũ mắt không biết đang nghĩ gì.
Hai người mỗi người một suy nghĩ, cả một quãng đường không một lời nào, cuối cùng cũng