CHƯƠNG 11
Ông lão uống xong nước bùa vào chẳng mấy chốc cảm thấy thư thái hơn một chút.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh không hề yên tâm, tiếp tục quan sát kỹ, thấy nước da vốn dĩ vàng nhợt của ông giờ có chút ửng hồng. Anh vẫn còn lo lắng rằng là hồi quang phản chiếu.
Nhưng đến sáu bảy giờ, ông cụ vẫn ổn. Thiếp đi một lúc, ông tỉnh dậy với nhiều năng lượng hơn.
“Du Du.” Ông già gọi nhỏ.
Du Du đang nằm trên ghế sofa lật xem sách tiếng Anh, cô không thể hiểu được môn Toán nâng cao. Vì vậy cô ấy chọn xem tiếng Anh trước. Cô vừa tìm trên mạng Internet và thấy rằng không có gia sư dạy Toán cao cấp ở bậc Đại học, thường thì gia sư chỉ dạy bậc Tiểu học đến Trung học thôi. Khi nghĩ rằng 99% môn Toán cao cấp của cô sẽ bị đánh trượt thì trái tim cô không ngừng rỉ máu. Khó khăn lắm cô mới có thể đi học bình thường nhưng sẽ là người có điểm số thấp nhất trong lớp. Cô nhăn nhó đến nỗi khuôn mặt sắp biến thành một quả mướp đắng.
Thẩm Mộc Bạch nép vào đầu kia của chiếc ghế sofa dài, anh chỉ mang theo điện thoại di động và đang trả lời công việc của cấp dưới thông qua nhóm làm việc. Thời gian ông lão nằm viện, anh không có quá nhiều thời gian để đến công ty, vẫn là dùng phương thức này để quản lý.
Hai người họ chiếm mỗi người một đầu của ghế sofa, không ai can thiệp ai. Tuy nhiên, anh nhận thấy vẻ ngoài cau có của cô, liếc nhìn vài lần nhưng cô bé quá tập trung nhìn chằm chằm vào quyển sách tiếng Anh với vẻ lo lắng nên không hề nhận ra điều đó.
Nghe thấy ông gọi mình, Du Du ngẩng đầu lên, vẻ mặt có chút thất thần, đôi mắt hạnh tròn xoe vẫn còn nét bất bình và buồn bã vì không thể chống chọi được với việc học hành khó khăn.
Ông lão sửng sốt, "Du Du bị sao thế?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cháu không biết làm bài tập và e sợ sẽ trượt môn Toán cao cấp vào năm thứ nhất.” Cô buồn đến mức suýt khóc. Đột nhiên, cô như nghĩ ra điều gì đó, hai mắt sáng lên, "Ông ơi, ông có biết ai dạy kèm Toán cao cấp không?"
Bằng trực giác dường như cô đã tìm ra giải pháp, trên mạng không tìm được gia sư môn Toán cao cấp cho bậc Đại học nhưng ông quen biết rất nhiều người, có lẽ một trong những người bạn của ông có cháu đang học đại học thì sao.
"Gia sư Toán cao cấp, Mộc Dương đang học tại Đại học Yến Thành. Nó trên cháu hai khóa, khai giảng này là bước vào năm ba rồi.”
Thẩm Mộc Bạch đang gõ điện thoại thì ngừng tay lại và nhấn tắt màn hình điện thoại, rồi từ từ ngẩng đầu lên.
"Điểm của Mộc Dương rất tốt, dạy Du Du Toán cao cấp cũng không có vấn đề gì. Hơn nữa, nó cũng được xem là em trai của Du Du…..." Ông lão cười liếc nhìn Thẩm Mộc Bạch mặt không chút cảm xúc, "Nhưng mà, bất kể thế nào, vẫn không giỏi bằng Mộc Bạch, Mộc Bạch là người giỏi nhất mà ta từng thấy. Năm ấy, Mộc Bạch đã học tại trường Ivy League danh giá ngoài học bổng toàn phần và còn nhận thêm các học bổng khác——"
Với đôi mắt đen láy không có một tia cảm xúc nào, giọng anh thật trầm và bình tĩnh: “Không phải nói ở trên mạng tìm gia sư sao?” Thẩm Mộc Bạch ngắt lời ông, quay đầu hỏi Du Du.
Cô cảm giác được anh có chút không vui, ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của anh, mím môi giải thích, "Tôi tìm trên mạng có đầy rẫy gia sư cho bậc Tiểu học và Trung học nhưng lại không có bậc Đại học….."
Thẩm Mộc Bạch: "…..." Anh đã sơ suất. Hầu hết mọi người đều cho rằng khi lên Đại học thì sẽ được tự do, ai lại chăm chỉ thuê gia sư học bổ túc?
Đôi mắt của ông lão có phần giống với anh, vừa hẹp vừa dài nhưng đôi mắt của Thẩm Mộc Bạch thường sâu hun hút và không có cảm xúc còn ánh mắt của ông lão tạo cho người khác có cảm giác của một con cáo già.
Lúc này, một nụ cười ranh mãnh chợt lóe lên trong đôi mắt như cáo già kia, "Du Du, đừng lo lắng, nếu ta nhờ Mộc Dương dạy cho cháu, nó chắc chắn sẽ không dám từ chối. Tuy nhiên, nếu Mộc Bạch chịu bỏ chút thời gian ra giúp cháu ôn tập, thì không cần đến Mộc Dương nữa. "
Du Du chưa bao giờ gặp Thẩm Mộc Dương nhưng xét theo sự bảo bọc của Đường Tùng Phương, cậu ấy có lẽ chính là con ruột của bà ta.
Mối quan hệ giữa Đường Tùng Phương và Thẩm Mộc Bạch căng thẳng như vậy, với Thẩm Mộc Dương có lẽ sẽ không khá hơn bao nhiêu.
Nguyễn Du Du thực sự không thích đôi vợ chồng Đường Tùng Phương và Thẩm Vinh Hưng nên cô càng không muốn tiếp xúc quá nhiều với con trai họ. Tất nhiên, cô vẫn hy vọng rằng Thẩm Mộc Bạch sẽ giúp cô làm bài tập về nhà nhưng cô không biết anh có sẵn lòng không.
Nguyễn Du Du háo hức nhìn Thẩm Mộc Bạch, với đôi mắt hạnh tròn xoe như chú mèo sữa nhỏ đang cầu xin được ăn cá khô.
Những ngón tay mảnh mai của anh khẽ chạm vào trán và xoa xoa.
"Tiểu Bạch…..." cô gọi nhỏ, giọng nói nhẹ nhàng, hai bàn tay nhỏ bé mềm mại ngón tay nhỏ cầm chắc quyển sách tiếng Anh, có chút căng thẳng vì hồi hộp và mong đợi.
Thẩm Mộc Bạch liếc cô một cái, "Gọi là thầy."
Vậy là anh đã đồng ý!
Đôi mắt Du Du ngay lập tức sáng lên, giống như một ngôi sao băng vắt ngang bầu trời đêm, đôi môi căng mọng và hồng hào nhếch lên đầy hạnh phúc, cô phấn khích hét lên: "Thầy Bạch!"
Anh cau mày.
Du Du ngay lập tức nhận ra sai lầm của mình và nhanh chóng sửa lại, "Thầy Thẩm!"
Nếu đã đồng ý thì Thẩm Mộc Bạch cũng sẽ không thể dạy qua loa lấy lệ, suy nghĩ một lúc anh nói: "Mỗi tối tôi sẽ dạy kèm cho cô môn Toán một giờ và tiếng Anh nửa giờ. Nếu có gì thắc mắc, cô có thể gửi tin nhắn. Tôi nhận được sẽ trả lời."
“Ừm ừm.”Du Du ngồi ngay ngắn đối mặt với giáo viên giống như một học sinh ngoan ngoãn, gật đầu liên tục và thái độ vô cùng thành khẩn, “Cảm ơn thầy Thẩm.”
Cô cảm thấy tương lai