CHƯƠNG 13
Với chiếc bùa chữa bệnh của Nguyễn Du Du, ông lão hồi phục rất nhanh. Chỉ vài ngày sau đó, ông có thể tự mình ra khỏi giường và đi bộ chậm rãi quanh phòng vài vòng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đến lúc này thì không còn ai dám bảo ông lão là hồi quang phản chiếu nữa.
Bác sĩ vô cùng kinh ngạc hết lần này đến lần khác và cho rằng ông lão sức khỏe rất tốt. Tuy đã từng lâm vào tình trạng nguy cấp nhưng từ khi vượt qua ông đã khỏe hơn từng ngày.
Sau khi kiểm tra toàn diện, ông không còn vấn đề nghiêm trọng gì nữa nhưng dù sao ông cũng vừa bệnh nặng mới khỏi và cần được điều dưỡng cẩn thận để nhanh hồi sức. Bác sĩ đề nghị ông tiếp tục ở lại bệnh viện để theo dõi một thời gian nhưng ông nhất quyết về nhà, ông không thể chịu đựng được cảnh nằm viện này nữa. Dù điều kiện tốt đến đâu thì cũng không thoải mái được như ở nhà mình.
Thẩm Mộc Bạch không thể lay chuyển được ông lão nên đành làm thủ tục xuất viện cho ông. Anh tự mình lái xe, Nguyễn Du Du ngồi ở ghế phụ, ông lão ngồi ở ghế sau. Dì Phương và Lưu An lái một chiếc xe khác.
“Du Du à.” Ông lão nghiêng người, tựa đầu vào lưng ghế trước, “Ta còn cần tiếp tục uống nước bùa chữa bệnh nữa không?
Nguyễn Du Du vặn người nói với ông lão, "Không cần, bệnh viện đã kiểm tra sức khỏe cho ông. Ông nội đã khỏe rồi."
Ông lão oán hận nhìn Nguyễn Du Du, "Nhưng bây giờ ta còn đi không nổi, chỉ có thể quanh quẩn trong nhà vài phút như con rùa, cũng không được ăn những món ăn ngon.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cơ thể của ông nội cần có thời gian hồi phục từ từ. Thôi thì để cháu vẽ một chiếc bùa dưỡng thân cho ông." Nguyễn Du Du nghiêng đầu giữa ghế lái và ghế phụ, một vài sợi tóc mềm vướng trên vai của Thẩm Mộc Bạch.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mùi hương nhàn nhạt từ cơ thể cô bé tỏa ra, ngón tay cái của Thẩm Mộc Bạch chà nhẹ trên vô lăng.
Anh không biết liệu ông nội khỏi bệnh xuất viện lần này là do sử dụng chiếc bùa chữa bệnh của Nguyễn Du Du hay vì hiệu quả chữa bệnh của y bác sĩ. Xét cho cùng thì việc uống thuốc và dùng bùa chữa bệnh của ông nội đã được diễn ra cùng lúc.
Ông lão rất háo hức trông chờ vào chiếc bùa do Nguyễn Du Du vẽ, "Bùa dưỡng thân trông như thế nào? Có cần phải uống mỗi ngày không?"
“Không. Bùa dưỡng thân có tác dụng từ từ nên ông nội cứ mang theo bên người là được.” Nguyễn Du Du có chút áy náy nhìn ông lão, “Không ngờ ông nội xuất viện sớm như thế, vẫn là chuẩn bị cho ông loại bùa chữa bệnh. Đợi đến khi về nhà, cháu sẽ vẽ bùa dưỡng thân cho ông rồi sẽ gửi nó qua sau."
“Ồ, không vội đâu.” Ông lão nghe nói mang trên người có thể phát huy tác dụng lại càng vui vẻ, “Du Du đừng vội về nhà, hãy ở với ông nội vài ngày.”
Nguyễn Du Du không trả lời ngay, trước hết là quay đầu nhìn Thẩm Mộc Bạch. Cô không biết ông sống ở đâu, nếu sống cùng Thẩm Vinh Hưng và Đường Tùng Phương thì cô thực sự không muốn sống ở đó nhưng vẫn phải xem ý của Thẩm Mộc Bạch như thế nào.
Vừa lúc dừng đèn đỏ, Thẩm Mộc Bạch quay lại nhìn hai người họ, "Cháu và Du Du sẽ đến chỗ ông nội ở vào ngày cuối tuần.”
“Mỗi tuần chỉ có một ngày thôi sao, vậy cũng được.” Ông lão có vẻ hơi thất vọng nhưng chợt nghĩ ra điều gì đó và trở nên vui vẻ “Một ngày cũng đủ rồi, phải dành nhiều thời gian hơn cho thế giới riêng của hai người và hãy phấn đấu để nhanh chóng có được một bé con mập càng sớm càng tốt."
Nguyễn Du Du đột nhiên mở to mắt, cơ thể bất giác co rút lại, bị từ "bé con mập mạp" làm cho sững người lại.
Ông lão rất khao khát "Ồ, nên có cậu nhóc trước hay cô bé trước thì tốt hơn? Hay là sinh anh trai trước rồi đến em gái sau. Như vậy, anh trai có thể che chở cho em gái hoặc có thể một cặp thai long phụng cũng được, cả hai sẽ lớn lên cùng nhau và tay trong tay đi đến trường."
Cơ thể Nguyễn Du Du đã lặng lẽ thu vào phía ghế phụ, cô cúi đầu cố rủ mái tóc bên trái để che mặt, xấu hổ nhìn Thẩm Mộc Bạch.
Nhìn thấy cô giấu mặt như một con rùa nhỏ, Thẩm Mộc Bạch phì cười và nhắc nhở ông lão, "Ông ơi, Du Du còn phải đi học."
“À ?!” Ông lão chợt nhớ ra, giấy báo nhập học của Nguyễn Du Du là do ông ta đưa cho cô, ông lão đột nhiên hối hận và cảm thấy bực mình vì đã tự lấy đá đập vào chân mình, “Hay là Du Du đừng đến trường nữa. Dù sao con gái cũng không cần phải vất vả thế, vả lại đã có Mộc Bạch rồi."
“Không!” Nguyễn Du Du đột nhiên trở nên lo lắng và quay đầu nhìn về phía ông lão, đôi mắt hạnh trong veo đen nhánh nhìn tròn xoe, “Cháu phải đến trường!”
Ông lão không ngờ cô lại để tâm như thế, vội vàng dỗ dành: "Được, được rồi, đến trường đến trường."
Ông không cam tâm mà lầm bầm: "Thật ra thì dù có học đại học cũng có thể sinh con. Mà này, Mộc Bạch! Cháu và Du Du vẫn chưa tổ chức hôn lễ nữa!"
“Hôn lễ không vội.” Thẩm Mộc Bạch với giọng nói trầm thấp bình tĩnh, không đem theo bất kỳ cảm xúc nào, “Chuyện này để nói sau.”
Nguyễn Du Du sợ ông lão tiếp tục bàn chuyện sinh con và hôn lễ nên vội ngắt lời: "Ông ơi, cháu đột nhiên nhớ ra một chuyện rất quan trọng."
Ông lão tò mò hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Nguyễn Du Du: "Bùa bình an và bùa dưỡng thân đeo trên người không nhất thiết phải vẽ bằng giấy vàng, chu sa. Nếu được tạc bằng ngọc bội thì tác dụng càng tốt. Hơn nữa, chất lượng của ngọc càng tốt thì hiệu quả của chiếc bùa càng mạnh.”
"Ồ, Du Du muốn