Lan Ngọc Dung vào phòng tắm xả nước nóng, kiểm tra sàn nhà - để đề phòng - cô chọn một đôi dép chống trượt, sau đó cầm khăn tắm và điện thoại di động bước vào, quyết định tắm thật kỹ.
Bồn tắm có chức năng mát-xa, Lan Ngọc Dung ngâm mình trong làn nước ấm rồi từ từ thở ra.
Hôm nay cô có thể cảm nhận rõ sự thay đổi của thân thể.
Không chỉ bụng nhô thêm ra, mà ngực cũng lớn hơn, hơi đau.
Eo cũng thấy đau nhức ít nhiều, may là sau khi tắm xong, ngâm mình trong nước, cảm giác trĩu nặng đã bớt đi nhiều.
Chẳng mấy tháng nữa mà tới lúc sinh, trong lòng dù gì cũng có chút hoảng sợ.
Mặc dù thâm tâm cô muốn nhất là giữ hai đứa bé lại, nhưng cô không phải không sợ.
Càng đến cuối giai đoạn mang thai, bụng càng lớn, cô so với người bình thường cũng sẽ cực khổ nhiều hơn.
May mắn thay, chú ý và điều chỉnh từ giờ chưa phải là muộn.
Cô cần kiểm soát cân nặng, cân bằng dinh dưỡng, kiên quyết không thể để mình bị mập khống.
Đây là sự quật cường cuối cùng đối với dáng người với tư cách là một nhà thiết kế.
Lúc Lan Ngọc Dung tắm, cô cầm điện thoại lên loay hoay một lát.
Thời điểm cô nằm viện một mực cố gắng để mình an tâm dưỡng thai, cái gì cũng không suy nghĩ nhiều, chuyện quan hệ cha con của Lan Khang Khải với cô như thế nào, chuyện của Giang Hàn Mặc với Thu Nghiên, chuyện công ty...! Tất cả mọi thứ, đều để đến khi xuất viện rồi tính sau.
Cô muốn có trách nhiệm đối với thân thể mới của mình, cũng như là trách nhiệm đối với đứa bé trong bụng.
Hôm nay lúc vừa xuất viện, cô đã suy nghĩ nhiều hơn đến chuyện của công ty.
Dù sao cũng phải nuôi con, việc kiếm tiền vẫn là ưu tiên hàng đầu.
Dù cô có không ít tiền trong ngân hàng, nhưng ai lại ngại kiếm nhiều tiền hơn chứ?
Cuốn sách không viết chi tiết về cách hoạt động và nhân sự công ty của cô, cô chỉ biết rằng đó là một công ty liên quan đến thiết kế.
Nguyên chủ mở công ty chỉ vì mục đích mua vui, phần lớn thời gian là dùng để theo đuổi Giang Hàn Mặc và phá hoại tình cảm nam nữ chính, vì vậy, người nắm quyền thực tế ở công ty là trợ lý của nguyên chủ - Lâm Nguyệt Chiếu.
Lan Ngọc Dung đọc qua phần ghi chép về cuộc nói chuyện giữa cô và Lâm Nguyệt Chiếu, phát hiện tin nhắn qua lại giữa hai người rất ít, về cơ bản cứ cách một hai tháng mới có báo cáo một lần.
Rất nhiều chuyện, cô đều để cho Lâm Nguyệt Chiếu đi xử lý, thỉnh thoảng tới kiểm tra sổ sách là được.
Tuy nhiên, để bản thân không bị ảnh hưởng bởi cốt truyện gốc, cũng là đẻ có một cuộc sống hoàn toàn mới, Lan Ngọc Dung quyết định dốc toàn lực cho nghề thiết kế của mình, đồng thời, cũng phải lấy lại quyền lực thực tế trên công ty.
Cô không muốn công ty bị phá sản.
Đến mức Lâm Nguyệt Chiếu...!
Cô cần tìm chút thời gian để đến công ty một chuyến mới được.
Nếu như đáng tin, thì sẽ tiếp tục giữ lại, làm cánh tay phải của cô.
Còn nếu như không đáng tin...!Cô cũng phải có các biện pháp thích hợp mới được.
Suy cho cùng, vua nào thì thần nấy thôi....!
Sau khi Lan Ngọc Dung tắm rửa xong, cảm giác thoải mái hơn nhiều, cô quấn khăn tắm trở lại phòng ngủ, tìm một bộ đồ ngủ để mặc vào.
Nhìn tủ có đủ loại quần áo, cô lại thấy có chút rầu rĩ - hiện tại cô đã mang thai năm tháng, những bộ quần áo mỏng manh xinh đẹp này sợ là không mặc được nữa.
Phải mua quần áo mới thôi.
Lan Ngọc Dung lau khô tóc, mở phần mềm mua sắm trực tuyến thì thấy nhiều bộ quần áo dành cho bà bầu rộng thùng thình giản dị, không cảm nhận được tí vẻ đẹp nào trong các thiết kế đó.
Thỉnh thoảng cũng có vài bộ đẹp nhưng lại bị giới hạn bởi tháng mang thai của bà bầu và kích thước bụng bầu khác nhau.
Nói cách khác, muốn biết bộ quần áo đó có vừa với mình không, phải tự thử mới biết.
Rồi còn các loại đồ lót nữa...!
Lan Ngọc Dung nhìn mình, cảm thấy bụng bản thân còn lớn hơn bụng người mẫu mang thai được năm tháng, liền rơi vào trầm tư.
Quên đi, cô vẫn là nên tự thiết kế cho mình những bộ quần áo phù hợp thì hơn!
Từ nay đến hết thai kỳ, chỗ nào không vừa có thể tự sửa hoặc may mới luôn.
Lan Ngọc Dung là một cô gái theo đuổi cái đẹp, cô mong rằng mình cũng có thể xinh đẹp khi mang thai.
Sau khi Lan Ngọc Dung hạ quyết tâm, cô đi quanh biệt thự một vòng, thăm thú tìm hiểu một chút thì thấy có một phòng sách và một phòng tập thể dục.
Đồ đạc bài trí cũng khá đầy đủ.
Lan Ngọc Dung tính toán trong lòng, sau này có thể làm thiết kế ở phòng sách, rèn luyện thân thể trong phòng tập thể dục.
Ở phòng sách cô tìm được một quyển phác thảo và một bộ dụng cụ vẽ, liền có hứng thú, thuận thế ngồi xuống bàn đọc sách, bắt đầu thiết kế bộ trang phục đầu tiên dành cho phụ nữ mang thai.
Nhớ đến một tuần trước cô vẫn đang mơ về việc thiết kế váy cưới cho riêng mình ở Paris - mọi cô gái đều tưởng tượng mình sẽ mặc váy cưới như thế nào, ngay cả khi ấy cô không lựa chọn kết hôn, nhưng nó không ảnh hưởng đến việc cô ao ước – hiện tại cô lại ở đây trực tiếp nhảy từ váy cưới đến có quần áo dành cho bà bầu.
Lan Ngọc Dung khẽ cười khổ.
Thế sự quả khó lường mà!
Tuy nhiên, cô sẽ không nản lòng, cô cũng có thể thiết kế ra những bộ trang phục đẹp dành cho phụ nữ mang thai!
Cô sẽ là người dẫn đầu xu hướng đồ mặc bà bầu trên thế giới cho mà xem!
Lan Ngọc Dung high được một lát thì điện thoại di động bỗng nhiên vang lên.
Cô nhìn màn hình điện thoại thông báo cuộc gọi đến từ Lan Khang Khải, liền nối máy: "...!Bố."
"Ừ.
Dung Dung, đã về đến nhà chưa? Nghỉ ngơi như thế nào rồi?"
"Rất tốt."
"Vậy thì được..." Lan Khang Khải do dự một chút, hỏi cô, "Nếu như lúc nào con muốn về nhà, bố đều hoan nghênh con."
"....!Vâng, cám ơn bố." Lan Ngọc Dung chân thành nói.
Lan Khang Khải lại chần chừ trong chốc lát: "Bố nghe Mạn Mạn nói là nhị thiếu gia nhà họ Chu đến đón con xuất viện?"
"...Vâng, là cậu ấy." Lan Ngọc Dung thừa nhận.
Chuyện này cũng chẳng có gì mà nói dối cả.
"Vậy...!là nó sao?" Lan Khang Khải cẩn thận xác nhận.
"Không phải." Lan Ngọc Dung thở dài, "Bố cũng đừng bận tâm, trong lòng con hiểu rõ."
"Vậy...! Có muốn bố giới thiệu cho mấy người bạn không? Trước hết thì cứ qua lại tìm hiểu xem sao, cũng không thiếu đàn ông ưu tú thích trẻ con sẽ không để bụng..." Lan Khang Khải đề nghị.
Lan Ngọc Dung đầu đầy vạch đen: "Không cần đâu, bố, thật sự không cần.
Nếu con muốn tìm một người đàn ông chịu trách nhiệm, còn cần đến biện pháp vòng vo như vậy sao?"
Lan Khang Khải