Khuyết Dĩ Ngưng vừa mở hợp vừa đi vào phòng, nàng vốn nghĩ đồ trong hộp là đồ sεメy, nhưng ngược lại bộ đồ nhìn khá bình thường.
Không phải bikini, cũng không phải món đồ lạ gì, rất là đơn giản, chỉ là một cái áo ngực trắng cùng qυầи ɭóŧ trắng bình thường, thậm chí còn không bằng của Khuyết Dĩ Ngưng đã chuẩn bị.
Nhưng Khuyết Dĩ Ngưng cảm thấy nó cũng không hề đơn giản như vậy, với tính cách của Kiều Vũ Sơ, nếu đã dự định đi tắm suối nước nóng với bạn gái thì nhất định sẽ không mang thứ đơn giản như vậy đi được, đã vậy không thể dùng cách chuyển phát nhanh đưa cho nàng được.
[ Khuyết Dĩ Ngưng ]: đồ tôi cất rồi, nhìn có vẻ đơn giản, mà có gì đặc biệt vậy?
[ Kiều Vũ Sơ ]: tự bà tìm hiểu đi ~ đó là đồ tốt á, tôi nhờ thiết kế đặc biệt đó, rất có ích nha.
[ Kiều Vũ Sơ ]: đừng có ghét bỏ vì bề ngoài của nó đơn giản, dùng xong bà sẽ khen tôi thôi!
[ Khuyết Dĩ Ngưng ]: đừng nói là đồ nhìn xuyên thấu nha má?
[ Kiều Vũ Sơ ]: nói sớm sẽ không vui, nếu tình hình lúc đó có biến, thì bà cứ đồ lên đầu tôi là được.
Kiều Vũ Sơ nói vậy, Khuyết Dĩ Ngưng càng tò mò hơn, nhưng nàng cầm y phục trên tay nhìn qua nhìn lại cũng không thấy có gì đặc biệt, nhưng vẫn quyết định mang bộ đồ này đi.
Khuyết Dĩ Ngưng định qua nhà Cố Sơn Tuyết để đi chung, nhưng Cố Sơn Tuyết nói muốn đến đón nàng, Khuyết Dĩ Ngưng cũng thoải mái gửi địa chỉ, chờ Cố Sơn Tuyết đến đón nàng.
Suối nước nóng ở bên kia quán rượu, Kiều Vũ Sơ mặc dù không đi, nhưng cũng đã giúp Khuyết Dĩ Ngưng sắp xếp xong, khi Khuyết Dĩ Ngưng đến chỉ cần nói tên là được.
Khi trời gần tối, Cố Sơn Tuyết dừng xe dưới lầu chờ Khuyết Dĩ Ngưng.
Trời có tuyết rơi ít, Khuyết Dĩ Ngưng không mang theo dù.
Khi nàng vào xe ngồi, khuôn mặt trắng bệch, trên mi còn dính bông tuyết chưa tan hết, lúc thở ra còn mang theo hơi sương trắng, nhìn Cố Sơn Tuyết cong mắt.
"Đê tôi chỉnh định vị giúp cô, chỗ đó hơi xa.
"
Cố Sơn Tuyết trả lời, nhìn chằm chằm Khuyết Dĩ Ngưng.
Trong xe bật lò sưởi, bông tuyết dính trên người Khuyết Dĩ Ngưng không lâu sau liền hóa thành nước, đọng trên mi, tựa như mảnh vỡ nhỏ.
Cố Sơn Tuyết đưa tay muốn lau đi, nhưng phải để ý tay lái nên đành phải nhịn xuống, cô nhìn về phía trước điều khiển xe.
Mùa đông trời tối sớm, sắc trời u ám, trong xe mở đèn, Khuyết Dĩ Ngưng nương theo ánh đèn nhìn Cố Sơn Tuyết.
Hôm nay Cố Sơn Tuyết mặc áo khoác trắng, má trắng thuần, khuôn mặt trầm tĩnh, lộ ra một cổ mùi vị không dính phàm trần.
Khuyết Dĩ Ngưng cứ vậy nhìn nàng, càng nhìn càng mê.
Khuôn mặt này cũng không phải khuôn mặt cao cấp nàng từng thấy xinh đẹp dễ nhìn, mê người thì thực sự mê người, nhưng không đến nỗi điên đảo chúng sinh, nhưng lại khiến cho hai mắt Khuyết Dĩ Ngưng dính chặt.
Tựa như đã dính thành từng lớp chặt chẽ, càng nhiều càng sâu, thiếu một chút thì nhạt, rất hợp với khí chất lãnh đạm, trêu chọc con tim của Khuyết Dĩ Ngưng.
Cố Sơn Tuyết lúc đầu cũng phát hiện thấy Khuyết Dĩ Ngưng nhìn mình, cứ tưởng là Khuyết Dĩ Ngưng nhìn xong thì thôi, không ngờ xe đi được một khoảng rồi, Khuyết Dĩ Ngưng vẫn không chịu dời mắt đi.
Cố Sơn Tuyết không quay đầu đối diện với nàng, chỉ nhìn đường đi, vành tai lại nóng lên.
Cô hạ nhiệt độ trong xe xuống, thậm chí định mở cửa thông gió, muốn xua đi bầu không khí khó hiểu này.
Cố Sơn Tuyết đi qua đèn đỏ, vòng tay lái về bên trái, nhịn không được nói: "Khuyết tiểu thư.
"
Khuyết Dĩ Ngưng: "hả?"
Cố Sơn Tuyết: "không mỏi cổ hả?"
"Nếu là lời Cố tiểu thư nói thì cái cổ có mỏi cũng coi như đáng giá.
"
Khuyết Dĩ Ngưng theo bản năng ấn gáy, bị chọc quê cũng không biết ngại, động tác ngang nhiên, trên mặt còn mang nụ cười minh diễm.
Mặc dù miệng nói như vậy, Khuyết Dĩ Ngưng vẫn thu hồi ánh mắt, dựa vào ghế ngồi, nhìn có vẻ thanh thản.
Cố Sơn Tuyết nghĩ những lời ong bướm đã không thể đánh đổ được nàng, liền khách khí đáp lại: "Khuyết tiểu thư thật biết khen người.
"
"Bình thương tôi không có như vậy," Khuyết Dĩ Ngưng chống mặt nhìn cô, biểu tình có chút mê hoặc, "nhưng khi nhìn thấy Cố tiểu thư, thì lại cảm thấy đặc biệt hài lòng, tôi cảm thấy Cố tiểu thư xinh đẹp, tính cánh cũng tốt, là người khiến người ta yêu thích muốn đến gần.
"
Cố Sơn Tuyết nghĩ, có lẽ khả năng miễn nhiễm của mình không đủ mạnh.
Lại qua một cái đèn đỏ nữa, Cố Sơn Tuyết đạp thắng ngừng lại.
Cô nhìn Khuyết Dĩ Ngưng cong môi: "cảm ơn.
"
Lịch sự và lạnh nhạt.
Thật ra Cố Sơn Tuyết không định nói như vậy, cô cảm thấy tính cách mình chả có gì tốt, cũng không hy vọng Khuyết Dĩ Ngưng tô điểm cô quá tốt đẹp, bỏ lên một vị trí quá cao.
Nếu như ngày nào đó cô làm chuyện xấu, thì hình tượng đó trong lòng Khuyết Dĩ Ngưng sẽ tan nát.
Dù sao lần này cô về nước là muốn làm chuyện cần làm, còn có tranh