Cuối cùng, cả tộc người đều vây quanh một chỗ ăn thịt, ngay cả nước canh cũng không còn sót lại chút nào.
Sau đó mọi người đều ôm cái bụng hơi phình ra, từng người dựa vào đống cỏ khô bắt đầu nghỉ ngơi.
Còn có mấy đứa nhóc bởi vì quá mức hưng phấn, không ngừng chạy quanh đống lửa chơi trò đuổi bắt vô cùng vui vẻ.
Lúc này có một lão dã nhân bỗng nhiên xướng lên một bài ca dao khó hiểu, âm thanh xa xưa thô lệ, nhưng không hiểu sao lại mang đến cảm giác xúc động lòng người.
Quân Tiểu Nam thầm nghĩ trong lòng: Bộ lạc Châm này kỳ thật cũng rất tốt.
Các tộc nhân cũng nghĩ trong lòng: Cuộc sống hiện tại thật sự rất tốt.
***Buổi chiều, sau khi nghỉ ngơi một chút, Quân Tiểu Nam liền triệu tập tất cả tộc nhân của bộ lạc Châm.
Không thể mãi ăn no sau đó lại nằm yên không cử động, nếu không rèn luyện trong một thời gian dài thì cơ bắp sẽ dần co rút!Hơn nữa, hai ngày nay mọi chuyện đều do Quân Tiểu Nam đơn phương giúp đỡ bọn họ, nếu về lâu về dài thì đây cũng không phải là một thói quen tốt.
“Mọi người hãy nhìn xem, thứ này gọi là ‘Xẻng’, hôm nay những người nguyện ý làm việc đều có thể mượn nó để dùng thử.
”“Ta dùng một tảng đá lớn để đánh đấu một vị trí gần sơn động.
”“Mọi người chỉ cần đem đất ở chỗ đó đào đến eo là được.
”“Sau khi hoàn thành, mỗi người tham gia đều có thể chọn cho mình ba loại trái cây mà mọi người thích nhất.
”Các tộc nhân nghe thấy những lời Quân Tiểu Nam vừa nói đều đưa tay lên gãi rận trên đầu, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không một ai đứng ra bày tỏ ý kiến.
Không phải mấy loại quả thơm ngọt kia không có sức hấp dẫn đối với bọn họ mà là mọi người không hề biết cái gọi là ‘xẻng’ này nên dùng như thế nào.
Quân Tiểu