“Anh Gia Tề, mới đi vào không lâu, ở phòng 403, vừa nãy lúc nhân viên phục vụ mang đồ vào, bọn em thuận thế ngó thì nam sinh ngồi một bên, nữ sinh ngồi một bên.
Em gái Nha Nha rất an toàn, mấy cậu nhóc kia đều rất quy củ.” Cậu nhóc đang nói chuyện phải đi băng băng để đuổi kịp cước bộ đối phương, cậu cảm thấy vị này thật sự quá để ý em gái, không phải là đi chơi với bạn học hay sao? Anh ấy có cần lo lắng như thế không?
“403?” Cước bộ La Gia Tề không ngừng, trực tiếp đi vào trước quầy phục vụ nói với nhân viên, “Mau để trống căn phòng cách vách 403 cho tôi, tôi muốn căn phòng đó.”
“Cách vách 403? Vị tiên sinh này, tôi cần xem có khách trước không…” Nhân viên trực quầy chưa nói xong, phát hiện trước mặt mình có hai tờ một trăm nguyên.
“Tiền boa của cậu.” Lười vô nghĩa, La Gia Tề trực tiếp nhét tiền vào tay đối phương.
“Tốt, ngài chờ.” Lần này nhân viên trực quầy hiểu rõ, nhét tiền vào túi mình rồi xoay người dẫn bọn họ đi vào phòng 405.
“Ồ, không phải sát vách 403 là 404 à?” Cậu nhóc theo dõi rất ngạc nhiên.
“404 không dễ nghe, cho nên chúng ta không có phòng kia, trực tiếp là 405, có cái gì cần ngài cứ việc sai bảo, tôi ra ngoài trước.” Nhân viên trực quầy có thái độ thân thiết giải thích xong, tươi cười đầy mặt rời đi.
Không cần tốn nhiều sức mà được hai trăm đồng tiền, đương nhiên anh ta sẽ vui vẻ.
Để cửa phòng 405 mở hé một nữa, có tiếng kêu gào khóc thảm thiết không biết từ căn phòng nào vọng ra, nhưng bọn họ không nghe thấy chút động tĩnh nào từ cách vách.
La Gia Tề không kiên nhẫn đứng dậy đi qua đi lại, nhìn trang trí trong phòng, tùy ý gõ tường hỏi hai cậu nhóc kia: “Đây là nhà ai trang trí, tại sao lắp đặt cách âm tốt như vậy?” Rất không khoa học.
Khóe miệng hai cậu nhóc kia run rẩy, một lát sau mới lên tiếng nói: “Anh Gia Tề, quán karaoke này mới khai trương đầu năm, là công trình của công ty chúng ta.
Lúc ấy anh bận, anh Đại Lực dẫn người đi làm, nhưng mà đã nói qua với anh.”
“Nhà chúng ta làm? Thời điểm làm việc không lưu lại cái đinh à?” Chưa từ bỏ ý định, anh tiếp tục tìm.
Hai cậu nhóc kia thật sự không nhịn được, bước lên phía trước giữ chặt La Gia Tề: “Anh Gia Tề, anh đừng tìm nữa, thật sự không có.” Công ty Gia Thần nhà bọn họ có uy tín vô cùng tốt, tuyệt đối không làm loại chuyện tự hủy tương lai này.
Nhụt chí ngồi vào sô pha, La Gia Tề mới phát hiện trong phòng của mình không có gì cả, anh quay đầu dặn dò: “Đi gọi nhân viên phục vụ lấy ít bia lại đây, thuận tiện hỏi thăm một chút tình hình sát vách như thế nào.”
“Vâng thưa sếp.” Một người trong đó lĩnh mệnh đi ra ngoài.
Uống xong chai bia, La Gia Tề chán đến chết, tại sao không có động tĩnh chứ? Trong phòng có gì hay để chơi à?
Cách vách đột nhiên truyền ra tiếng ca hát, hiển nhiên là có người đi ra, cậu nhóc bên cạnh La Gia Tề không đợi anh lên tiếng, đứng dậy đi ra cửa thăm dò tình hình: “Anh Gia Tề, có cậu nhóc đi toilet, không có tin tức của Nha Nha, có điều em thấy mặt cậu nhóc kia không đỏ, thở không suyễn, chắc là bọn họ không uống rượu.”
Không uống rượu? Ừm, vậy là tốt rồi.
Hơi buông lỏng, La Gia Tề tựa vào trên sô pha tiếp tục uống chai bia.
Vài người đi ra đi vào, cuối cùng đợi được Nha Nha đi wc.
La Gia Tề lén lút thăm dò, ừm, em gái thoạt nhìn vẫn bình thường, duy nhất không bình thường chính là, tại sao có nam sinh đi cùng đến trước toilet thế kia? À, hóa ra nam sinh kia đi quầy bar gọi đồ, đậu xanh, đồ cậu nhóc kia muốn gọi bảo nhân viên phục vụ bê vào trong phòng, tại sao cậu ta đứng chờ trước cửa toilet thế kia? Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo (1).
(1) Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp.
Dáng vẻ anh nghiến răng nghiến lợi khiến cho hai cậu nhóc bên cạnh anh không nhịn được lui về phía sau.
Trong lòng mặc niệm cho chồng tương lai của Nha Nha, có một người anh trai thương em gái như vậy, đối phương cần trả giá rất nhiều mới có thể lấy được Nha Nha đó?
“Tiêu Tư Thần? Sao cô lại ở đây?”
Nha Nha mới ra toilet thì gặp Diệp Uyển Oánh nhiều ngày không thấy mặt, trong lòng cô không nhịn được than nhẹ, lần đầu tiên trong bao năm qua cô không đến KTV thì đụng phải đối phương, đây là duyên phận cỡ nào chứ?
Trong lúc cô cảm thán, Diệp Uyển Oánh không nhàn rỗi, nhìn Lý Thành Chí đi tới, cô vỡ lẽ nói: “Được lắm, cô vụng trộm đi tìm đối tượng sau lưng anh Hai tôi? Cô không làm anh Hai tôi thất vọng sao?”
“Đừng gọi thân thiết như vậy, đó là anh tôi, không liên quan đến cô.” Nha Nha bị cô nhóc tùy tiện này chọc tức làm cho dở khóc dở cười, cô ta kêu anh này anh nọ thật thân thiết làm sao.
“Làm sao không có vấn đề? Cho dù anh ấy không nhận tôi, máu trong người chúng tôi nhảy cũng giống nhau, à, một nửa máu, đều do một mẹ sinh ra.” Nói xong cô phát hiện chính mình nói lạc đề, chỉ vào Nha Nha nói, “Cô đừng nói sang chuyện khác, tôi hỏi cô, anh tôi đối xử với cô chưa đủ tốt hay sao? Tại sao cô có thể đối xử với anh tôi như vậy?”
Nha Nha giơ tay đẩy ngón tay chỉ trước mặt sang một bên, nhìn đối phương lạnh lùng nói: “Bạn học Diệp Uyển Oánh, tôi như thế nào không liên quan đến bạn, mời bạn tránh ra, chúng ta không quen.” Tuy rằng biết không nên giận chó đánh mèo, nhưng không có ba cô ta, chắc gì anh trai đã chịu khổ nhiều như vậy? Mình không nói cái gì cô ta còn làm quá lên?
“Cô, cô chính là đồ vong ân phụ nghĩa, không biết cảm thấy thẹn, rõ ràng chính mình có vị hôn phu còn đi ra cùng người đàn ông khác, dựa vào cái gì không cho tôi nói?” Diệp Uyển Oánh cảm thấy anh Hai của mình thật đáng thương, không nghĩ tới vị hôn thê anh ấy cực cực khổ khổ nuôi lớn còn hồng hạnh ra tường? Tuy rằng anh Hai không nhận cô, nhưng cô nhận anh Hai mà? Việc này cô nhất định phải quản.
“Cô…” Nha Nha sắp bị cô nhóc không nói lý lẽ này làm tức chết.
Bạn nói xem, bảo cô nhóc quấy rối? Cô nhóc cảm thấy bất công vì La Gia Tề bị tổn thương, vấn đề là bạn thấy cô ta chưa rõ đầu đuôi sự việc đã giở giọng điệu bênh vực kẻ yếu ra? Tự dưng nói mấy câu vớ vẩn như thế, coi được không?
“Làm sao vậy? Tại sao gây sự với nhau?” Người trong hai phòng, thấy người trong phòng mình đi ra nửa ngày chưa trở về đều ra ngoài tìm.
Kết quả thấy hai cô ầm ỹ trước cửa toilet, xảy ra chuyện gì thế?
Lúc Diệp Uyển Oánh nói Nha Nha vong ân phụ nghĩa không biết xấu hổ, La Gia Tề đã muốn xông ra, kết quả bị hai vị bên cạnh giữ chặt: “Anh Gia Tề, bây giờ anh đi ra ngoài thì biết giải thích với Nha Nha như thế nào? Bên cạnh cô bé còn có người nữa, trong phòng còn nhiều bạn học như vậy, cô bé sẽ không chịu thiệt đâu.” Khuyên can mãi mới khuyên được anh không xông ra.
Quả thật, hiện tại đi ra ngoài là không dễ giải thích, chờ một chút đi.
Hôm nay Diệp Uyển Oánh đi ra cùng bạn chơi từ bé.
Thấy bạn bè chơi thần đều đi ra, cô càng có thêm can đảm, trừng mắt nhìn Nha Nha muốn đáp án, rất có tư thế cô không nhận sai thì tôi không để yên cho cô đâu.
Nha Nha nhìn xem bạn học bên người, có phần đau đầu.
Thật ra cô không muốn giấu diếm chuyện của cô với La Gia Tề, nhưng những người này thật sự không thân quen với cô, việc riêng tư của mình cô đâu cần nói với người khác chứ.
Mấu chốt hôm nay có một con ngốc đi ra, điên điên