Lâm Diệp suy nghĩ một lát rồi nói: “Cô đi theo tôi.”Lâm Diệp cầm hai hộp cơm rồi dẫn Tinh đi đến bờ sông, sáng sớm hôm nay lúc cô đi giặt quần áo thì thấy được bên cạnh bờ sông có mọc rất nhiều bà bà đinh*.
(*bà bà đinh là cách gọi bồ công anh ở vùng Đông Bắc Trung Quốc)Bà bà đinh chính là bồ công anh mà mọi người thường gọi, bồ công anh có vị ngọt và hơi đắng, có công dụng thanh nhiệt giải độc, tiêu sưng tán kết, có thể ăn sống, xào không hoặc là nấu canh.
Đây là thực vật chuyên dùng trong y dược.Lâm Diệp dắt theo Tinh đi đào một gốc bà bà đinh thật to, Tinh không hiểu tại sao Lâm Diệp lại muốn đào một gốc cây dại, cô ta nhìn bóng lưng đang đứng ở ven sông rửa cỏ của cô, không nhịn được mà nghĩ rằng, lẽ nào cô muốn mời cô ta ăn cỏ dại? Mặc dù lúc bộ lạc của bọn họ thiếu thức ăn thì cũng sẽ đào rau củ dại để ăn, nhưng mà như vậy cũng không đại biểu được là bọn họ thích ăn mấy món rau củ dại không có mùi vị gì, nhất là thứ mà Lâm Diệp đào là cỏ dại thường thấy ở ven đường chứ cũng không phải là rau củ dại.Nội tâm của cô ta đang rất cự tuyệt việc ăn cỏ dại.Sau khi rửa sạch bà bà đinh xong, Lâm Diệp mang hai hộp cơm đựng nước trở về, Tinh rối rắm mà suy nghĩ, nếu như dùng cái hộp này để đựng cỏ dại để ăn thì cô ta có thể sẽ miễn cưỡng ăn được vài miếng.Bếp lò mới dựng lên vẫn chưa được gió tự nhiên hong khô hoàn toàn, Lâm Diệp liền đốt lên một đống lửa ở kế bên để hong khô bếp lò, sau khi bếp lò được hong khô thì liền có thể dùng được rồi.Lâm Diệp nhóm lửa trong lò bếp trước, sau đó để hai hộp cơm đựng nước lên trên bếp.
Tinh vẫn luôn nhìn động tác của cô, thì ra cái thứ được gọi là “bếp lò” này có cộng dụng như vậy, bộ lạc bọn họ toàn là trực tiếp đắp đá lên, nhưng mà đá rất hay bị đổ ngã cho nên cũng không dùng được tốt lắm.
Loại bếp lò này của Lâm Diệp được dựng lên cũng không khó lắm, khi nào trở về cô ta cũng làm thử một cái.Nhìn một hồi lâu, cuối cùng Tinh vẫn không nhịn được, do dự hỏi: “Lâm Diệp, chúng ta thật sự sẽ ăn cái cỏ đó à? Trong nhà tôi còn chút xíu thịt, hay là để tôi đem đến rồi ăn chung.”Lâm Diệp cầm lên một nhánh bà bà đinh, cười nói với cô ta: “Cái này không phải là cỏ đâu, nó được gọi là bà bà đinh, cũng được gọi là bồ công anh, là loại rau dại có thể ăn được.”Sau đó cô phổ cập kiến thức cho Tinh về công dụng của bồ công anh, khiến cho Tinh nghe thấy mà trợn to mắt, thì ra loại cỏ này rau dại có thể ăn được, hơn nữa còn có nhiều tác dụng như vây!Nhưng mà đối với cô ta mà nói, cho dù bà bà đinh là rau dại thì mùi vị của rau dại cũng có khác gì với mùi vị của cỏ dại đâu?Chờ sau khi nước sôi rồi thì Lâm Diệp tháo ra một hộp mì sợi, trong một chốc mà mất đi một hộp mì sợi khiến cô đau lòng không thôi, nhưng mà dù có đau lòng thế nào đi nữa thì cô cũng sẽ không tiếc rẻ mà chia sẻ cùng với Tinh.
Dù sao thì thức ăn của cô cũng chỉ có chút xíu, có tiết kiệm thế nào thì cũng không thể đủ để cô ăn cả đời được.
Cho nên tìm được nguồn thức ăn mới mới là chuyện quan trọng nhất.Cô chia mì sợi và bà bà đinh bỏ vào trong hai hộp cơm, sau khi mì sợi và bà bà đinh đã chín thì đổ nước đi hơn phân nửa.
Rắc tí muối vào trong hộp cơm trước rồi sau đó lấy ra tương thịt bò, rót tương thịt bò vào trong vắt mì, sau khi dùng đũa khuấy đều thì đã có thể ăn được rồi, mì thịt bò với bà bà đinh tươi mới đã ra lò.Điều kiện đơn sơ, vả lại còn thiếu gia vị, cô cũng chỉ có thể làm được như vậy mà thôi.Lâm Diệp cảm thấy món mì này làm rất bình thường nhưng mà Tinh lại không thấy thế.
Cô ta vẫn luôn dùng sức để ngửi mùi thơm của vắt mì, thật sự là thơm quá luôn!Ban đầu cô ta thấy Lâm Diệp thả một thứ đồ dài dài thẳng thẳng vào trong hộp, sau khi