Sáng sớm hôm sau, Doãn Mộ Tư thức dậy rất sớm.
Lục Vũ Thần bên cạnh còn ngủ, tư thế hai người rất là ái muội, đại ác ma vậy mà dùng tay làm gối cho cô ngủ cả đêm.
Có phải mối quan hệ giữa cô và anh đã có tiến triển hơn phải không? Cô sắp là nóc nhà rồi phải không?
Doãn Mộ Tư đưa mắt nhìn Lục Vũ Thần đang ngủ say, gương mặt đã giảm đi mấy phần lạnh lùng, cũng không còn khí thế khiến cô sợ, trông còn có chút dịu dàng.
Da mặt anh rất sạch sẽ không có chút khuyết điểm, mũi cao vút, lông mi rất dài, còn dài hơn cả của cô.
Đúng lúc này, hàng lông mi dài bỗng động đậy, đột nhiên mở ra, gương mặt lạnh lùng lại trưng ra trên gương mặt đẹp không tỳ vết.
Bị nhìn chằm chằm, ánh mắt Lục Vũ Thần có chút lười biếng, giọng nói vừa ngủ lại có chút khàn khàn, trầm ấm, tràn ngập sức hút:"Rất đẹp phải không?"
Doãn Mộ Tư gật đầu trong vô thức.
Cô trước nay đều tán thưởng vẻ đẹp của hắn, nhưng nỗi sợ lấn át cả sự mê trai.
So ra thì Tống Tư Hàn nổi tiếng là đệ nhất mỹ nam Nam Sơn, vậy nên cô mới yêu mù quáng… nhưng Lục Vũ Thần mới chính là đẹp đẽ thu hút nhất.
Nét đẹp vừa nhìn đã thích, nhưng không dám chạm đến.
"Thay đồ đi, đưa cô đến một nơi."
Lục Vũ Thần vẫn duy trì thái độ nhàn nhạt lạnh lùng, đúng là bản tính không thể thay đổi.
Doãn Mộ Tư hỏi:"Vũ Thần, có thể mang theo Tiểu Vũ không, tôi luôn muốn đưa thằng bé ra ngoài chơi."
Hắn không đáp, đi thẳng vào phòng tắm.
Không đáp là đồng ý rồi nhé!
Doãn Mộ Tư thay trang phục nhanh chân chạy về phòng của Tiểu Vũ, đánh thức nhóc con, hỏi nhóc con muốn ra ngoài với cô không, sau khi Tiểu Vũ gật đầu cô cùng nhóc rửa mặt rồi đưa cậu nhóc ra phòng ăn sáng.
Ăn sáng xong, Doãn Mộ Tư và Tiểu Vũ liền diện đồ đôi, hai bộ yếm màu nâu nhạt, bên trong là áo thun đơn giản màu trắng.
Trông như hai chị em, vô cùng xinh đẹp.
Lục Vũ Thần nhận được báo cáo từ cận vệ:"Bang chủ, xe của Tống Tư Hàn đang ở bên ngoài cửa."
Ánh mắt Lục Vũ Thần lướt nhìn Doãn Mộ Tư đang chỉnh lại quần áo cho Tiểu Vũ, cậu nhóc rất hạnh phúc tủm tỉm nhìn bộ đồ cặp cười mãi.
Lục Vũ Thần bước tới bế Tiểu Vũ trên tay lạnh giọng:"Đi."
Cô ngẫm nghĩ một chút, liền nghiêng mặt hỏi anh:"Vũ Thần, nhưng chúng ta đi đâu vậy?"
Không nhận được câu trả lời.
Không nói thì thôi, đến nơi tôi cũng biết, còn bày ra cái mặt lạnh nhạt đáng ghét.
Doãn Mộ Tư đi một đoạn ra gần đến cổng liền ngoảnh mặt thắc mắc:" Chúng ta không đi xe sao?"
Lục Vũ Thần vẫn duy trì hướng đi ra cổng, không đáp.
Doãn Mộ Tư nhìn thấy phía sau lưng có một chiếc xe hơi từ từ di chuyển phía sau.
Từ cửa nhà đến cổng là một khoảng sân rộng, hai bên đều có hoa nở rất đẹp.
Buổi sáng đi hít thở không khí cũng rất tốt.
Doãn Mộ Tư nhìn thân ảnh cao lớn đi phía trước, nhìn bàn tay còn lại của anh đang rảnh rỗi, cô liền duỗi bàn tay của mình với tới, đan ngón tay của cô và ngón tay anh.
Chỉ thấy Lục Vũ Thần hơi khựng lại, nhưng không phản ứng, tiếp tục bước đi về phía trước.
Doãn Mộ Tư mỉm cười, bàn tay hơi dùng sức siết chặt tay anh… đây có phải là cuộc sống hôn nhân mà cô mơ ước hay không, chỉ cảm thấy khi nhìn một cha một con phía trước mặt liền ấm áp và an tâm.
Hai người cứ nắm tay nhau đi bộ ra khỏi cổng, chiếc Porsche của hắn cũng di chuyển từ từ phía sau.
Bỗng nhiên Lục Vũ Thần bỗng dừng lại xoay người, thả Tiểu Vũ xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm cô.
Hắn đưa bàn tay lên cà vạt kéo hẳn sang một bên, ánh mắt âm u lạnh nhạt:"Chỉnh lại."
Nhìn gương mặt tuấn tú như núi băng ngày đông của Lục Vũ Thần, Doãn Mộ Tư không biết hắn đang muốn làm trò gì?
Chỉnh thì chỉnh.
Doãn Mộ Tư vươn tay chỉnh lại cà vạt cho hắn, sau khi ngay ngắn không có vấn đề gì liền nói:"Anh xem như vậy được chưa?"
Lúc Doãn Mộ Tư ngước đầu hỏi Lục Vũ Thần, hắn ta lại cúi đầu xuống, khiến môi cô chạm vào cằm hắn.
Sự va chạm này khiến Doãn Mộ Tư hơi hoảng, muốn lùi về sau một bước nhưng bàn tay của Lục Vũ Thần chạm vào gáy cô, khiến cô phải nhón mũi chân ngẩng đầu nhìn hắn.
Nhìn ở khoảng cách gần như vậy, Doãn Mộ Tư cảm nhận được hơi thở của anh, mùi hương nam tính khiến hai bên tai cô hơi ửng đỏ:"Vũ Thần, anh… anh buông tôi ra được không?"
Ánh mắt Lục Vũ Thần nhìn vào gương mắt phiến hồng xinh đẹp, giọng nói