Mọi chuyện đã vượt qua tầm kiểm soát. Dạ Quân nóng lòng, ông không thể kiên nhẫn nữa.
Trước thái độ lạnh lùng của Dạ Quân, Dạ Thiên và Tử Uyên vẫn không hề có bất kì phản ứng nào dư thừa, đơn giản, chỉ là một cái nhìn sắc lạnh.
" Muốn nổ súng?"- Dạ Thiên hỏi, nhưng, anh biết chắc chắn rằng ông ta không có khả năng nổ súng trước mặt anh.
" Là ngươi ép ta, rượi mời không uống muốn uống rượi phạt, Dạ Thiên, ngươi là đích tử Dạ gia, đáng lẽ phải góp sức cho gia tộc nhưng hiện tại thì sao. Tự mình thoát ly còn tìm trăm phương ngàn kế gạch tên ngươi và mẹ ngươi khỏi gia phả Dạ gia. Rốt cuộc, ngươi có ý gì? Muốn đoạn tuyệt quan hệ sao?"
" Ha..."- Dạ Thiên cười mỉa mai, nụ cười băng lãnh lạnh thấu xương, tràn đầy châm chọc. Đưa người phụ nữ khác về ức hiếp mẹ con anh, chiếm đoạt tài sản của bà, cho người đi hạ sát thân nhân Vân gia, những hành động đó, có khác nào cầm thú không? Vậy mà ông ta còn muốn anh bán mạng cho Dạ gia?
" Ý gì?"
" Cho ông ba giây, nếu ông nổ súng, tối mai, tôi sẽ đi với ông. Thật sự muốn xem, bọn họ cho ông uống thuốc gì?"- Dạ Thiên nửa đùa nửa thật.
"......."- Khó xử, Dạ Quân đang khó xử. Ông không phải không dám bắn nhưng, Dạ Thiên dễ dàng để ông toại nguyện như vậy sao? Không ổn, chắc chắn anh đang có mưu kế khác.
" Một..."- Dạ Thiên không do dự, anh bắt đầu đếm. Giọng nói nam tử trầm ấm, đầy từ tính mạnh mẽ vang lên trong phòng, dội vào trái tim người nghe.
" Hai...."
Mỗi giây trôi qua, không khí hết sức căng thẳng. Dạ Quân vẫn chưa hạ lệnh ra tay, ông ta đang chờ đợi thời cơ. Chờ đợi anh sẽ có hành động khác, ra tay trước ông sao?
Dạ Thiên bình tĩnh, khoé môi cong lên thành một đường cong hoàn mĩ, câu hồn đoạt phách người đối diện. Nhưng, nụ cười tuyệt mĩ đó, ai dám ngước