Sau đó Ninh Tôn đã nói với Ninh Tú rằng anh đã liên hệ với luật sư.
Về phần chuyện di chúc của Ninh Bang thì luật sư sẽ đại diện cho mình để bàn giao tài sản cho Ninh Tú.
Ở bên kia Ninh Tú ậm ừ trả lời, “Tôi cũng muốn giải quyết xong những chuyện ở bên này.
Đợi lúc phân chia di sản rõ ràng xong thì cuộc sống của chúng ta sẽ trở lại quỹ đạo mà thôi.
Đến lúc đó thì chỉ yên tâm mà sống.”
Đúng vậy, Ninh Tôn luôn muốn giải quyết hết tất cả những chuyện này.
Nhưng mà nếu so với Ninh Tôn thì Ninh Tú còn gấp hơn anh nhiều.
Anh ta đã trốn ra chỗ đó nhưng mà Ninh Tú vẫn còn sống cùng một thành phố với Trang Lệ Nhã.
Với tính cách bám dai như đỉa của Trang Lệ Nhã thì chắc chắn bà ta sẽ đi làm phiền Ninh Tú.
Ninh Tôn không biết vì sao đột nhiên muốn cười.
Ninh Tú vẫn luôn không muốn gặp mặt ba mẹ con Trang Lệ Nhã.
Nhưng qua đoạn thời gian gần đây, tần suất mà ba mẹ con họ xuất hiện trước mặt Ninh Tú quả thật không ít.
Ngay cả Ninh Bang chết thì bên chỗ Trang Lệ Nhã cũng không buông tha cho anh ta.
Đoạn thời gian này chắc chắn sẽ tìm anh ấy để gây chuyện cho mà xem.
.
||||| Truyện đề cử: Này Bác Sĩ Hư Hỏng, Em Yêu Anh |||||
Cho dù anh ấy nhượng bước nói muốn bán can nhà cổ đi, đem những tài sản này phân chia rõ ràng, thì Ninh Tôn cảm thấy chưa chắc Trang Lệ Nhã đã tha cho Ninh Tú.
Bọn họ ở cùng một thành phố, Trang Lệ Nhã lại không can tâm chắc chắn sẽ nghĩ ra muôn vàng cách để bòn rút một chút lợi lộc từ Ninh Tú.
Hơn nữa cho dù Ninh Tú không có quan hệ gi với Trang Lệ Nhã thì Ninh Tiêu với anh ta dù gì cũng là anh em cùng cha khác mẹ.
Cuộc đời của Ninh Tú chắc là không thoát khỏi những con người này được nữa.
Nghĩ đến đây, Ninh Tôn cảm thấy Ninh Tiêu thật sự rất đáng thương.
Không biết khiếp trước Ninh Tú đã đắc tôi với ai, làm chuyện xấu như thế nào mà để khiếp này bị dính vào những con người đó.
Ninh Tú lại phàn nàn với Ninh Tôn một số chuyện liên quan.
Sau đó, anh ấy cúp máy đi.
Bên chỗ anh ta hình như có việc bận gì đó.
Ninh Tôn đặt điện thoại xuống, thở dài nói: “Lúc trước anh rất ngưỡng mộ Ninh Tú.
Anh thấy ông già đối với Ninh Tú rất tốt.
Người ngoài cũng rất kính trọng anh ta.
Ngay cả Trang Lệ Nhã có một đứa con trai và con gái cũng không dám chọc giận anh ấy.”
Nói xong những lời này, Ninh Tôn chậc chậc vài cái, sau đó anh ấy lắc đầu, “Nhưng mà bây giờ anh mới biết cuộc sống của Ninh Tú không phải là màu hồng như mình đã tưởng.
Cuộc sống của anh ta cũng rất cực khổ.”
Hứa Thanh Du chỉ ừ một tiếng, “Tất cả những sự hào quang trong ánh mắt người khác thực ra chỉ là cuộc sống của họ như thế nào.
Cũng chỉ có người trong cuộc mới có thể hiểu được những thứ này.”
Còn khá sớm, hai người họ đều không có việc gì làm.
Sau khi một hồi do dự, Ninh Tôn muốn đưa Hứa Thanh Du ra ngoài đi dạo.
Hai người họ khá thích ở nhà.
Không biết là lúc trước khi yêu hay sau khi yêu thì Ninh Tôn vẫn chưa đưa Hứa Thanh Du đi đâu chơi cả.
Thực ra thời gian mà bọn họ ở bên nhau rất dài.
Nhưng mà hai người lại rất lười, đại đa số thời gian đều nằm ườn ở nhà thôi.
Lần này Hứa Thanh Du cũng không từ chối.
Đúng thật là cô ấy chưa đi hẹn hò với Ninh Tôn lần nào cả.
Nhưng tưởng tượng một chút chắc là cũng khá mong chờ.
Hai người thay quần áo, đều ăn mặc rất giản dị, sau đó đi ra ngoài.
Bản thân Ninh Tôn không có mua xe riêng cho mình.
Vậy nên hai người họ chỉ có thể bắt taxi để đi.
Nhưng mà bây giờ gọi xe cũng tiện, chỉ cần đứng bên lề đường vẫy vẫy vài cái thì đã có xe dừng lại.
Hai người đi lên một chiếc xe taxi.
Khi lên thì Ninh Tôn nói địa chỉ, bên đó là nơi có một khu vui chơi mới mở.
Hình như là mới đưa vào sử dụng không đến một tuần.
Khuôn mặt Hứa Thanh Du dưới lớp khẩu trang đang cười.
Từ nhỏ đến lớn cô ấy chưa bao giờ được đến khu vui chơi cả.
Thật sự không ngờ tới buổi hẹn hò đầu tiên của cô và Ninh Tôn lại là một nơi ấu trĩ đến thế.
Nhưng mà có lẽ cô ấy cũng đoán được, chắc là Ninh Tôn chẳng biết đưa cô đi đâu chơi là tốt nhất.
Vậy nên anh ta chỉ biết đưa cô đến khu vui chơi mà thôi.
Hai người họ trong tình yêu cũng là những kẻ ngốc không biết gì.
Bọn họ phải không ngừng trau dồi tình cảm mới có thể tiến bộ được.
Từ đây đi đến khu vui chơi cũng phải mất hơn nửa tiếng nữa.
Lúc trên đường, Hứa Thanh Du tựa vào cánh tay của Ninh Tôn, cả hai người họ trong rất nồng ấm.
Cô tựa đầu vào vai của Ninh Tôn và nhớ về dáng vẻ của Nam Nhạc mà hôm nay cô đã gặp.
Người phụ nữ ấy rất có sức hút.
Lúc trước cô ấy rất quý phát và lạnh lùng, bây giờ lại rất đẹp trai và vừa ngầu..
Cho dù dáng vẻ của Nam Nhạc có như thế nào thì Hứa Thanh Du đều cảm thấy khi đối diện với cô ấy, mình đã thua ở rất nhiều điểm..
Cảm giác này rất tệ.
Sau đó, Nam Nhạc lại điện thoại cho Ninh Tôn.
Tuy rằng