“Không dám động đậy?” Hứa Thanh Du có hơi bất ngờ, nhanh chóng giải thích, “Chẳng qua là vì lúc đó tôi với anh chưa thân nên cư xử khách sáo mà thôi.”
Trong giọng nói của Ninh Tôn pha lẫn một chút ý cười, “Vậy bây giờ chúng ta rất thân ư?”
Hứa Thanh Du trả lời anh bằng giọng điệu y hệt, “Đã ở cùng nhau rồi mà vẫn chưa thân sao?”
Vừa dứt lời, cô mới kịp phản ứng lại, nói như vậy hình như có gì đó hơi sai sai nhỉ?
Giống như trong câu nói đó ẩn chứa một hàm ý nào khác.
Chỉ là lời nói như bát nước đổ đi, không có cách nào thu lại.
Hứa Thanh Du không thể làm gì hơn ngoại trừ việc giả vờ bình tĩnh, nói thêm, “Hai người chúng ta cùng nhau sống chung dưới một mái nhà đã lâu như thế, nếu như thật sự vẫn chưa thân, vậy chỉ có thể chứng minh tính cách của chúng ta có vấn đề.”
Ninh Tôn vờ như nghiêm túc, gật đầu hai cái, “Ừ, cô nói cũng có lý.”
Hứa Thanh Du cố gắng giữ cho khuôn mặt của mình không đỏ bừng lên, cô dời tầm mắt, nhìn về hướng mẹ Ninh và Tần Niên.
Trông có vẻ như mẹ Ninh và Tần Niên bây giờ đã thân nhau rồi, hai người khoác tay nhau thì thầm to nhỏ, đôi khi còn thấp giọng bật cười.
Đi được một lúc thì Ninh Tôn hỏi cô, “Khi nào bạn của cô về? Nếu như cô ấy còn ở đây lâu thì tôi có thể cho nghỉ thêm vài ngày.”
Quả thực Hứa Thanh Du chưa từng hỏi Tần Niên khi nào cậu ấy rời đi, cô âm thầm tính toán một chút, sau đó mới trả lời anh, “Chắc là Tần Niên không cần tôi ở bên cậu ấy suốt đâu.
Hơn nữa, công việc của anh không nhiều, đợi khi nào anh hoàn tất xong mọi việc rồi tôi qua chỗ cậu ấy cũng được, dù sao buổi sáng cậu ấy vẫn phải làm việc, sẽ không bị trùng thời gian.”
Ninh Tôn khẽ cười, “Xem ra cô đã suy nghĩ chu toàn mọi việc.”
Hứa Thanh Du ậm ừ cho qua, chuyển đề tài về phía Ninh Tôn, “Sao anh lại đột nhiên suy nghĩ cho tôi vậy? Chẳng giống anh của trước kia chút nào cả.”
“Suy nghĩ cho cô?” Ninh Tôn chớp mắt, “Có sao?”
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.9
“Không muốn vào.”
Tầm mắt Hứa Thanh Du nhìn thoáng qua tình hình bên trong cửa hàng, khá đông người, hơn nữa đa phần đều là các cô gái trẻ.
Ninh Tôn không vào cũng đúng, lỡ như bị người ta nhận ra thì phiền phức.
Cô đáp được, sau đó xoay người trở về đứng bên cạnh anh.
Ninh Tôn nhìn dòng xe cộ đông đúc trước mặt, đắn đo một hồi rồi mới hỏi Hứa Thanh Du, “Nếu như cô có tiền vậy thì cô sẽ muốn làm chuyện gì nhất?”
Đây quả là một câu hỏi hay.
Hứa Thanh Du đã từng nằm mơ không biết bao nhiêu lần, cô mơ thấy bản thân trở thành một người giàu có.
Có thể là vì thường xuyên mơ thấy giấc mộng đấy nên cô nghĩ rằng một ngày nào đó chuyện này sẽ trở thành sự thật, thậm chí Hứa Thanh Du còn có một số dự định cho cuộc sống sau này.
Hứa Thanh Du thở dài một hơi, trả lời anh bằng sự kỳ vọng của mình, “Đợi đến một ngày nào đó tôi không còn phải buồn rầu vì chuyện tiền bạc nữa, tôi nhất định sẽ hoàn thành việc học chuyên ngành của mình.
Thời còn đi học, vì áp lực kinh tế quá lớn nên mới bỏ dỡ, nếu như tôi không thể tiếp tục học xong, thật sự rất mất mặt.”
Học thiết kế rất tốn kém, trước đây mẹ Hứa cũng không đồng ý cho cô theo học ngành này.
Vẫn là khi ba cô còn sống, vì trong lòng áy náy với con gái, nên mới đồng ý cho cô học thiết kế.
Mẹ Hứa không chỉ một lần chỉ trích cô học một ngành nghề vô dụng, lúc đó cô vẫn còn rất tin tưởng vào chính mình, đáp trả ngược lại bà, cô nói cô nhất định sẽ trở thành một nhà thiết kế tài ba.
Cô nói cô nhất định sẽ không để công sức và tiền bạc của mình đổ sông đổ bể.
Nhưng thực tế hoàn toàn không giống với tưởng tượng, nó như giáng cho cô một cú tát đầy đau đớn.
Bây giờ cô trở thành một trợ lý suốt ngày chạy đôn chạy đáo, không hề động tới một chút kiến thức chuyên ngành của mình.
Thi thoảng có những đêm cô không ngủ được, bản thân không dám nghĩ về những lời khoác lác mà mình đã từng nói, trong lòng cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Ninh Tôn không hề nghĩ đến sẽ nhận một câu trả lời như thế, anh gật đầu, “Đã học chuyên ngành được mấy năm, quả thực là không nên từ bỏ, nhưng như thế nào mới được gọi là không buồn rầu vì chuyện tiền bạc nữa?”
Đôi mắt Hứa Thanh Du khẽ chớp, đột nhiên cô bật cười.
Rất rõ ràng, tâm trạng của cô