Hứa Thanh Du nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc lâu, không biết nên trả lời như thế nào với Hứa Thanh Khải.
Từ trước đến giờ cô chưa bao giờ nói dối Hứa Thanh Khải cả.
Lần này cô không muốn nói dối, nhưng thành thật mà nói, cô cảm thấy nếu nói thật thì sẽ có một chút phiền phức sẽ tiềm ẩn sau đó.
Không phải cô ấy không tin Hứa Thanh Khải, mà là có những thứ có thể càng ít người biết càng tốt, nên không cần thêm người nào biết cả.
Hứa Thanh Du do dự hồi lâu, nhưng cuối cùng cũng không có cách nào, đành phải trả lời và gửi qua đó: Đúng vậy, hiện tại bọn chị đang ở bên nhau, cũng không rõ tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, đến lúc đó chuyện gì tới thì cứ tới thôi.
Cô cảm thấy rằng những câu trả lời này của mình cũng đã chừa lại đường lui cho mình, những lời nói của cô cũng không phải là chắc chắn tuyệt đối.
Về phần Hứa Thanh Khải nghĩ như thế nào thì cũng tùy cậu ấy.
Tất cả mọi hành động của Hứa Thanh Du và còn có những biểu cảm trên khuôn mặt của cô đều bị Ninh Tôn nhìn thấu hết.
Nhưng mà anh ấy đã hiểu sai, anh ta tưởng rằng Hứa Thanh Du đang liên lạc với Tống Kình Vũ.
Ninh Tôn thu lại ánh mắt và mím miệng, vẻ mặt không tránh khỏi lạnh lùng trở lại.
Mẹ Ninh không để ý đến những thứ đó, bọn họ dùng bữa xong, đi thanh toán rồi liền đi ra khỏi nhà hàng.
Mẹ Ninh nhìn Ninh Tôn, “Vậy thì chúng ta về nhà ngay bây giờ đi.”
Không nói lời nào, Ninh Tôn đi về hướng trở về nhà.
Mẹ Ninh hít một hơi rồi quay đầu nhìn Hứa Thanh Du, “Sao bác cứ cảm thấy nó có chút tức giận thì phải.”
Đó không những là cảm giác của bà ấy, Hứa Thanh Du cũng cảm thấy như vậy.
Có thể là hai người ở bên nhau đã lâu, Hứa Thanh Du chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể thấy được tâm trạng của Ninh Tôn là như thế nào.
Vẻ mặt anh ấy vừa rồi rõ ràng là rất khó chịu.
Mẹ Ninh và Hứa Thanh Du đi theo Ninh Tôn, bà ấy nhấn giọng hỏi Hứa Thanh Du, “Vừa rồi bác và cháu có làm việc gì chọc giận nó à?”
Hứa Thanh Du lắc đầu, “Không, có lẽ anh ấy nhớ lại những chuyện ở trên mạng đó.”
Đúng thật là không ai chọc giận anh ta cả.
Lúc nãy ăn cơm cũng không ai nói câu nào, có đâu ra mà chọc giận anh ấy chứ.
Lần này, Ninh Tôn không nói lời nào, mà là thẳng mặt đi về phía trước.
Hứa Thanh Du cũng không quan tâm đến anh ta, cô ấy chỉ đi sau cùng với mẹ Ninh và nói to nhỏ vài điều với bà ấy.
Sau khi chờ về đến nhà, mẹ Ninh có chút mệt mỏi nên bà ấy chỉ nói vài câu rồi vào phòng đi nghỉ ngơi.
Khi trong phòng khách chỉ còn lại Ninh Tôn và Hứa Thanh Du, bầu không khí khó xử đó lại bị tái hiện lần nữa.
Cả hai không ai nhìn nhau, dường như không biết để ánh mắt của mình vào thứ gì.
Ninh Tôn chần chờ một hồi nói: “Cô vào phòng đi, tôi ở đây xem ti vi một lát.”
Mặc dù anh đã cố gắng bình tĩnh hết mức có thể, nhưng Hứa Thanh Du cũng có thể nghe ra được lời nói của anh ta dường như là đang tức giận với ai đó.
Hứa thanh Du không nói lời nào, quay người bước vào phòng.
Ninh Tôn có chút cáu kỉnh ngồi trên sô pha.
Trước đây anh ấy không phải là người như vậy, anh ấy cũng rất biết giả vờ.
Trước kia sống trong gia đình nhà họ Ninh, vì hoàn cành không cho phép nên anh ta mới giấu hết cảm xúc thật sự trong lòng của mình lại.
Theo thời gian, anh ấy cũng có thói quen ngụy trang bản thân mình đối với người ngoài.
Nhưng hiện tại anh ấy ngày càng không giả vờ được nữa.
Lúc nãy khi bước ra khỏi nhà hàng, anh ấy biết thái độ của mình không được tốt mấy nhưng anh ta cũng không có cách nào để kiềm chế cảm xúc của mình lại được.
Anh ta chỉ muốn phóng thích hết tất cả sự tức giận của mình ra ngoài.
Bây giờ hai người phụ nữ đã trở lại phòng, anh vẫn muốn phát tiết sự tức giận.
Cũng không phải là muốn đối xử với ai như vậy, mà trong lòng anh ấy cứ bị dồn nén lại không có chỗ để có thể giải tỏa những điều đó.
Ninh Tôn dựa vào ghế sô pha, những thứ trên ti vi anh hoàn toàn không có hứng thú để xem.
Đợi một lúc, anh đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt, khi đi ra, đi ngang qua cửa phòng ngủ, anh vô thức dừng lại, lắng nghe động tĩnh bên trong.
Bên trong không có động tĩnh gì, như thể không có ai cả.
Những mà trước nay Hứa Thanh Du luôn rất yên tĩnh.
Chắc là cô ấy đang nằm nghỉ trên giường hoặc là cô ấy đã ngủ rồi.
Vai của Ninh Tôn chủn xuống, anh ta quay người trở lại nằm trên sô pha, cả người cũng có chút mệt mỏi.
Hứa Thanh Du thật sự rất buồn ngủ, cô không nhịn được nên đã qua chỗ mép giường nằm xuống nghỉ