Khi dùng xong bữa tối cả hai đều đã ngà ngà say, Phương Cảnh gọi taxi đưa hai người về. Trên xe không khí vô cùng ngượng ngùng, Phương Cảnh mở lời: "Hôm nay cảm ơn em"
"Không có gì chỉ là bữa cơm thôi mà"
Bầu không khí lại rơi vào trầm mặc lần này là Lâm Tịnh mở lời: "Lưu Hà..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đừng nhắc tới cô ấy nữa"
Lâm Tịnh thấy anh nổi giận liền ngẩng đầu nhìn anh với ánh mắt không thể tin nổi, Phương Cảnh cũng biết mình quá lời nên dịu giọng: "Anh xin lỗi... Anh chỉ muốn khi chúng ta ở bên nhau không nên nhắc đến người khác".
Lâm Tịnh cúi đầu trầm mặc
Xe dừng trước cửa nhà Lâm Tịnh, Phương Cảnh nhanh chân đi xuống mở cửa xe cho cô. Lâm Tịnh bước xuống có viên gió thổi qua làm tung mái tóc cô. Đang định quay lại thì tóc cô mắc vào cúc áo sơ mi của anh, gỡ mãi không ra. Đang loay hoay với mái tóc thì Phương Cảnh đưa tay cầm vào cổ tay cô nhẹ nhàng nói: "Để anh"
Lâm Tịnh cảm thấy bàn tay anh mát dịu nhẹ nhàng mơn trớn trên mái tóc cô. Anh cẩn thận gỡ từng sợi như sợ làm cô đau, đang