(*) Nguyên bản là Hoa hồng có gai mà tôi không biết dịch sao đành để vậy ????
Tính đăng từ đêm qua cơ, nhưng thôi, tui chuyển qua sáng nay đăng cho có thiện cảm.
Cảnh báo: Chap này vẫn chưa có múa cột + vừa thiếu muối vừa lê thê.
Nhạt lắm đấy.
Nhạt lắm.
Nhạt.
Chuyện quan trọng nói ba lần _ _||
16.
- Biết vậy tôi đem Levi theo rồi. - Stephen ôm đống dụng cụ sửa chữa trong tay, nhóng cổ lên để nhìn Jarvis đang bò trên xà ngang để sửa lại mái nhà thủng lỗ chỗ. - Mà này, cậu dừng cái việc đó lại được không?
Loki đang đứng trước một tấm gương vỡ lỗ chỗ, bớt chỗ này một tí, thêm chỗ kia một tí để ảo ảnh cậu tạo ra hoàn hảo hơn chút đỉnh. Và giờ đứng trước mặt Stephen là Loki phiên bản ảo-ảnh-nam.
- Vì sao ta phải chui rúc trong cái ổ chuột này cùng bọn giun dế các ngươi chứ? – Loki cằn nhằn khi biến ra một sợi chun cột tóc và buộc mái tóc dài của cậu thành một chỏm trên đầu.
- Này, nín giùm. Đừng tưởng bây giờ cậu biến thành con gái rồi thì tôi sẽ không khâu cái mỏ độc địa của cậu lại nhé? Cậu tưởng chúng ta đang đi nghỉ mát à? – Stephen đốp chát lại.
Bỗng Stephen ré lên một tiếng, túi đồ trên tay rơi xuống đất loảng xoảng, hắn đưa tay ôm lấy đầu khi mắt nổ đom đóm, gào với lên.
- J, cậu có làm được không thế?!
Jarvis, người vừa làm rơi một bộ phận nào đó của mái nhà lên đầu Stephen, đang lóng ngóng xoay tới xoay lui và nói.
- Thật không hiểu được sao con người có thể làm mấy chuyện vụn vặt này. Khi trước tôi chỉ cần viết vài mã code là xong. Chắc tôi sẽ chế tạo vài cái máy sửa mái nhà phòng lúc cần.
Stephen xoa xoa cục u đang mọc lên với tốc độ chóng mặt trên đầu và nói.
- Tùy cậu thôi, tôi nhắc nhẹ là nếu như không lấp mấy cái lỗ to tổ bố trên đỉnh đầu lại thì tối nay chúng mình sẽ phải ngủ với nước mưa ngập đến mắt cá chân.
- Anh Stephen. – Khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc Dim thập thò ngoài cửa đỏ bừng khi chạm phải ánh mắt thờ ơ lướt qua của Loki, cậu bé đỏ mặt lắp bắp. – Ông... ông ngoại muốn gặp anh chị.
Rồi cậu nhóc chạy biến, Stephen ngẩn mặt ra, sau đó quay đầu nhìn Loki muốn mở miệng chọc ngoáy thì liền bị đánh phủ đầu - Loki trừng mắt đe dọa, tay lăm lăm con dao.
- Một lời là đầu ngươi văng khỏi cổ.
- Tốt thôi, tôi chưa nói gì hết nhé. – Hắn biết điều ngậm miệng lại, lôi Jarvis từ trên mái nhà xuống. – Đi nào J, nói cậu nghe. Bài học đắt giá nhất của tôi là đừng bao giờ chọc ngoáy phụ nữ khi họ đang cầm dao làm bếp hay bất cứ thứ gì đó nhọn. Tôi quý cái bảo hiểm nhân thọ lắm.
- Strange! – Loki nghiến răng kèn kẹt. – Ta nghe thấy hết rồi đấy.
Jarvis ngẩng đầu, mặt không biến sắc, không nhanh không chậm hỏi lại.
- Tôi có phải ghi chú lại không, ngài Strange?
- Jarvis. Ta đang giữ bản thể của ngươi đấy! Có tin ta đạp nát nó bây giờ không?
Stephen ghé sát vào tai hắn thì thầm.
- Tốt nhất là có.
Bộ ba này quả thực không còn từ miêu tả nào khác ngoài: oan gia.
___
Ông ngoại của Dim là thị trưởng thành Goud, một ông già thoạt nhìn hơi nghiêm nghị và bảo thủ khiến Loki liên tưởng đến cha già Odin của mình, nhưng giọng khi nói của ông lại vô cùng hiền từ.
- Cảm ơn mọi người đã chữa bệnh cho người dân bị thương và con gái ta.
- Thực ra chỉ có gã thầy pháp bên kia là chữa bệnh cho con gái ngươi. Không cần vơ chúng ta vào một nắm. – Loki chẳng kiêng nể mà nói huỵch toẹt.
Stephen huých cậu một cái cảnh cáo, bối rối nở nụ cười.
- Xin lỗi ngài thị trưởng, người bạn này của tôi hơi độc miệng nhưng không có ý gì đâu. Tôi là bác sĩ, chữa trị cho bệnh nhân là trách nhiệm của y sĩ.
- Bạn? – Loki nhíu mày, cố lục lại trí nhớ xem có khi nào cậu đồng ý làm bạn với tay phù thủy hạng hai này chưa.
Lão thị trưởng nở nụ cười.
- Không sao, tôi đã nghe Dim kể lại rồi. Cô gái này có phải là Loki không? Thằng bé có vẻ thích cô lắm.
- Cô gái? – Trán Loki càng nhăn lợi hại, ảo ảnh của cậu tồi đến thế à? Tới một lão già mắt kèm nhèm cũng nhận ra?
- Cậu nên dẹp cái ảo ảnh này đi. – Stephen tí thì phụt cười. – Nói nghe nhé, chẳng thằng đàn ông nào có cái dáng ngồi như cậu đâu. Tôi không có ý gì hết... chỉ là nếu cậu muốn làm một thằng 3D hơn một cô gái...
- Câm đi. – Loki trông có vẻ muốn đâm người, nhưng rồi cũng chịu vung tay xóa ảo ảnh đi. Cậu hừ một tiếng rồi ngả người ngồi lún vào trong ghế, mặc kệ sự đời.
Stephen quay đầu nhìn ông lão ngồi phía trên, lịch sự nói.
- Ngài thị trưởng, không biết ngài gọi chúng ta đến đây là...?
Thị trưởng nhíu mày, hai bàn tay đan vào nhau đặt trên bàn, ông trầm giọng nói.
- Tôi không muốn khiến mọi người hoảng sợ, nhưng sự thật là quân Ryor đã ở bên ngoài thành suốt hai ngày nay rồi, lương thực của chúng ta lại sắp hết e rằng... chúng ta không trụ được lâu nữa.
Stephen cũng trầm mặc giây lát, hắn nói.
- Xin lỗi ngài thị trưởng, cho phép tôi hỏi một điều có thể hơi quá, nhưng bọn Ryor làm như vậy hẳn có mục đích? Vì sao chúng không dẫn quân thẳng vào đây?
Ngài thị trưởng gật đầu với hắn.
- Quả nhiên cậu đã nhìn ra rồi. Đúng vậy, bọn chúng tới đây là vì một vật. Đó là một bảo vật được truyền từ nhiều đời thị trưởng cất giữ. Basileus của đế chế Rymal tin rằng nhờ có nó, thành Goud mới có thể phát triển và trù phú như bây giờ.
- Chuyện đó là sự thật sao?
Ông lắc đầu.
- Không hề, đó chỉ là một lời đồn đoán thôi.
Stephen không hiểu, hỏi lại.
- Vậy vì sao ngài không giao nó cho thủ lĩnh Ryor và đề nghị đình chiến?
- Không thể được. Người dân thành Goud đã thề rằng sẽ bảo vệ nó tới giọt máu cuối cùng, và nếu như bảo vật đó lọt vào tay đế chế Rymal tàn bạo, không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Stephen im lặng trong giây lát, hắn hỏi một câu bỏ lửng.
- Vậy ngài muốn chúng tôi...
- Tôi có thể cầu xin ba vị một việc được không? – Ngài thị trưởng đứng dậy, bước xuống bậc và quỳ gối trước mặt cả ba.
- Ngài thị trưởng, ngài đứng dậy, có gì từ từ nói... - Stephen kinh hãi, vội vàng đưa tay nâng ông dậy nhưng ông kiên quyết không chịu.
- Xin ba người đồng ý với tôi chuyện này. – Ông siết chặt tay Stephen và nhìn bằng ánh mắt van lơn. – Kết cục của cuộc chiến rồi sẽ phải đến, nếu như lúc đó... chúng tôi đều không thoát được, xin ba người có thể an toàn dẫn Dim trốn đi.
Stephen dùng sức nhấc ông dậy, lên tiếng trấn an.
- Ngài thị trưởng đừng lo, chúng tôi có thể chiến đấu cùng mọi người...
- Ngài Strange... - Jarvis chợt quay đầu nhìn ra ngoài. - Chúng ta có khách.
Cả bốn người đứng bật dậy và Stephen nheo mắt lại.
- Quân Ryor? – Loki bật hỏi khi rút ra dao găm.
- Không giống. – Stephen nhíu mày. – Quân phục của chúng là màu vàng.
- Là đội quân của chúng tôi. – Thị trưởng thở phào một tiếng. – Mọi người đừng lo lắng.
- Tôi nhớ Dim từng nói thành Goud không có đội quân. – Jarvis nói.
Thị trưởng gật đầu, đáp.
- Đúng vậy, họ không phải người dân trong thành. Chúng tôi đã thuê họ.
- Chờ đã. – Loki chợt lên tiếng, cậu quay đầu nhìn Stephen. – Ngươi nói quân phục của chúng màu vàng? Làm sao ngươi biết được?
Stephen có vẻ hơi bị dội, quay đầu tránh ánh mắt xoi mói như mắt rắn của Loki, hắn nói lấp lửng.
- Chuyện này... ừm... tạm thời không quan trọng. Ngài thị trưởng, đội quân của ngài có vẻ không chiếm được ưu thế.
- Tôi sẽ gặp họ, có lẽ họ có chuyện quan trọng cần nói.
- Ta cóc quan tâm ngươi dùng cách nào biết được. – Loki hừ một tiếng lạnh lùng. - Nhưng ngươi nên kiểm tra đám hỗn tạp đó chút đi, để chắc chắn lòng trung thành của chúng vẫn còn ở nguyên chỗ cũ.
____
Phòng khách của khu căn cứ bí mật không phải là nơi khách khứa thường lui tới, và vị khách này dường như không mấy được chào mừng.
- Làm sao các cậu tìm được nơi này? - Ngài thị trưởng ngồi trên ghế, ánh mắt trầm mặc nhìn xuống tên thủ lĩnh. Gã nhìn tách trà bốc khói bằng ánh mắt khinh rẻ.
- Thế nào? - Gã nói, liếc mắt nhìn lên một cách càn rỡ. - Không hoan nghênh chúng ta à? Bỏ chúng ta lại ngoài cái bãi tha ma kia và mời chúng ta bằng thứ nước cống này? Đó là đạo lý rác rưởi của mấy người à? Sau khi chúng ta đã bán mạng cho các ngươi?
Ngài thị trưởng dường như có thể nhận ra sự ngông cuồng trong lời nói của gã, nhưng ông vẫn nén giận và kiên nhẫn đáp.
- Tôi tưởng như thế là sòng phẳng? Tôi trả tiền để các anh chiến đấu bảo vệ người dân?
- Sòng phẳng cái đ** gì?!? - Gã hất văng cốc trà trên bàn và bật dậy, tay lăm lăm chiếc roi da. - Nghe cho thủng nhé, lão già. Hoặc là lão xì tiền ra đây rồi bọn tao cút. Hoặc là tao sẽ trói gô lão nộp cho thủ lĩnh Ryor lấy tiền thưởng. Muốn tiền hay muốn mạng, lão tự chọn.
- Ngươi đòi số tiền công mà không làm gì cả à? - Ngài thị trưởng nhíu mày.
- Nếu tao nói phải thì sao?
- Thì ít nhất ta cũng biết được bọn ngươi âm mưu cái gì. - Ông nói. - Cô ấy nói đúng. Ta không nên đặt quá nhiều kỳ vọng vào nhân phẩm thối nát của các ngươi.
- Vậy giờ thì lão biết rồi đấy. - Gã cười khẩy và vung chiếc roi trong tay lên.
Chiếc roi quất ngang một đường nhưng chưa kịp chạm tới ngài thị trưởng thì đã bị một lưỡi liềm màu cam phát sáng chặn lại.
Một bóng người màu xanh nhảy từ trên xà ngang xuống, dao găm trong tay chớp mắt đâm tới nhắm vào cổ họng tên thủ lĩnh. Gã vội xoay người tránh và lăn một vòng trên đất tránh khỏi nguy hiểm. Gã vừa định vung roi lên thì một cú đá của Loki đã hất văng nó ra khỏi tay.
- Loki! Khoan đã...
Nhưng Stephen chưa dứt câu, con dao trên tay Loki đã cắm xuyên qua tim gã, máu bắn ra tung tóe chảy lênh láng trên sàn nhà.
- Tên rác rưởi. - Loki bật ra một tiếng khó chịu khi phát hiện hai giọt máu nhỏ bắn lên áo mình.
- Cậu giết gã ta rồi. - Stephen chạy tới, áp hai ngón tay lên động mạch trên cổ gã và cau mày.
- Trước khi gã giết chúng ta. Không phải sao?