Năm đói kém nhất.
Ta lén trèo tường sang sân nhà bên cạnh, ăn cơm cùng tiểu công tử vừa mới chuyển đến.
“Cháo cá ngươi có ăn không? Thịt kho? Cua biển?”
Hắn nhìn ta, lắc đầu lia lịa.
Hay quá, hay quá, tất cả là của ta!
Ta dần dần từ que củi khô trở nên mũm mĩm.
Một năm sau, có người đến đón tiểu công tử đi.
Ta ôm chặt lấy hắn, khóc lóc thảm thiết.
Ta không nỡ rời xa những món ngon thơm phức này.
Tiểu công tử mặt mày ủ dột: “Đợi ta quay lại đón ngươi.”
Năm năm sau, nghe đồn có một nhân vật lớn lòng dạ độc ác đang lùng sục khắp kinh thành để tìm thú cưng bị thất lạc.
Ta nghe ngóng thử.
Đường Khê?
Tên thú c
ưng này giống hệt tên ta.
Bình luận truyện