Tam hoàng tử phạm trọng tội, bị lưu đày đến Lĩnh Nam, chỉ có mình ta nguyện ý đi theo hầu hạ.
Sau khi hồi kinh, mẫu phi của Tam hoàng tử luận công ban thưởng, hỏi ta muốn gì.
Trước mắt ta đột nhiên hiện lên một loạt bình luận:
[Con nhỏ nữ phụ độc ác này chẳng lẽ lại muốn làm Tam hoàng tử phi sao?]
[Cười chết mất, một con cung nữ thấp hèn cũng dám mơ tưởng gả cho hoàng tử, nữ chính thanh mai trúc mã mới là chính cung nhé.]
[Phá hoại nhân duyên thì trời đánh thánh vật, đáng bị gả cho ăn mày giày xéo.]
Đọc những bình luận đó mà ta thấy lạnh cả sống lưng.
Ta lặng lẽ xé nát tờ hôn thư mà Tam hoàng tử đã viết cho ta, quỳ xuống dập đầu:
“Xin nương nương ban cho nô tỳ lương tịch, cho phép nô
tỳ hồi hương.”
Bình luận truyện