Tiệm cháo của nhà Giản Lâm không phải cửa hàng nhượng quyền.
Cháo của dì Chương chính là cháo của mẹ ba anh em nhà cậu, mặt tiền cửa hàng là nhà ở của bà, cháo là do chính bà nấu chính bà hầm, cả hương vị cũng đều là tự họ nghiên cứu ra.
Cho nên cháo nhà bọn họ khác với những tiệm khác không chỉ có mùi vị, mà còn cả độ loãng đặc thơm, hay còn thêm một chút vị ngọt như trà sữa đều được đo ra tỉ lệ tương đương để thỏa mãn yêu cầu của từng vị khách.
Giản Lâm nhớ rất rõ, đơn đặt hàng này chục phút trước là một tô cháo loãng, cháo đặc trưng của nhà cậu.
Nhưng trước khi ra khỏi tiệm, khách hàng có cố ý gọi điện thoại tới, yêu cầu càng loãng càng tốt, trộn lẫn nước vô cũng được.
Giản Lâm chỉ có thể uyển chuyển mà nói cho đối phương: Không được trộn với nước, không thể trộn bởi vì trộn vào sẽ không ngon.
Đối phương không nói gì, chỉ nói: "Vậy loãng một chút, càng loãng càng tốt."
Giản Lâm: "Được."
Vì chén cháo này, mà Giản Lâm cùng Giản Lai mỗi người phải lấy một cái muỗng múc từng chút từng chút súp, có thể không nhiều hạt cơm thì kiên quyết không nhiều hạt cơm, khách hàng chính là thượng đế, thượng đế nói cái gì thì chính là cái đó.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, vị thượng đế này gọi cháo loãng không phải dùng để uống, mà là dùng để hất vô người khác (⊙_⊙)?
Thân thể của Giản Lâm nhanh hơn não, chưa kịp thấy rõ người bị cháo nhà mình hất vào tròn méo ra sao, đã trực tiếp lui về phía sau một bước đi thẳng ra ngoài.
Cậu bước ra cũng không ai để ý đến cậu.
Người đàn ông trung niên mở cửa để cậu vào cũng không rảnh lo cho cậu, lực chú ý trở lại trong phòng sau khi liếc nhìn cậu một cách kì quái, sau đó buông tay nắm cửa rồi đóng cửa lại.
Hiệu quả cách âm của nơi này cũng khá tốt, chỉ có một chút động tĩnh ồn ào cùng tiếng bước chân vang ra dọc theo khe cửa, hiểu
Giản Lâm chưa kịp rút lui thì cửa lại được mở ra một lần nữa, đó là nữ thượng đế hất cháo hung hăng bước ra ngoài.
Nàng đến nhìn cũng không thèm nhìn Giản Lâm, cũng không có nhận ra cậu, trực tiếp rời đi.
Lúc đi thoáng qua, Giản Lâm nghe được cô nghiến răng một tiếng: "Mình còn không bằng một tô cháo sao!"
Lời này từ đâu tới đây?
Nữ thượng đế đi rồi, Giản Lâm cũng chuẩn bị đi.
Lấy kinh nghiệm hành nghề của cậu, nước đục từ đoàn phim tuyệt đối không thể chảy.
Giống như kẻ bị hất cháo ngày hôm nay, diễn viên quần chúng nào vô tình nhìn thấy thì chỉ có thể trách họ xui xẻo thôi.
Ai biết đâu được lỡ đương sự có thể tức giận lấy diễn viên quần chúng ra xì hơi hay không, huống chi còn là người chỉ là tới thử vai.
Nhưng cơ hội làm việc không thể tùy tiện ném như vậy.
Giản Lâm nghĩ nghĩ, đứng ở hành lang gửi WeChat cho La Hồng: Bây giờ anh có tiện không?
La Hồng năm phút sau mới trả lời: Hay là hôm khác hẵng tới, bên đây xảy ra chút vấn đề.
Giản Lâm: Không sao.
"Tình huống bây giờ là thế nào?"
"Hư!"
"Nữ nhân kia là ai?"
"Thế mà cũng hỏi, hiển nhiên là # Phương Lạc Bắc yêu hận tình thù hệ liệt #."
"Ồ ồ ồ, hiểu rồi, hiểu rồi."
......!
Chưa thấy qua trường hợp nào như vậy, đương nhiên tò mò đến chết khiếp.
Triệu Húc Đông cảm thấy bản thân rất khác với những người ở đây, mà hắn không giống họ bởi vì hắn đã thấy nhiều, mà thấy nhiều rồi cũng không trách.
Mới tô cháo thì tính được gì?
Người đại diện Triệu: Đại tiểu thư, cô không có tô phân nào sao!
"Thu biểu tình lại."
Triệu Húc Đông hoàn hồn, làm bộ bản thân không suy nghĩ gì hết, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
Phương Lạc Bắc lấy khăn giấy từ trong tay hắn, dọc theo hoa văn của áo sơ mi lau cháo bên trên, thần sắc bình tĩnh, không có một chút thẹn quá hóa giận sau khi bị tạt cháo.
Anh còn có thể liếc mắt một cái xuyên thấu qua ánh mắt Triệu Húc Đông nhìn ra suy nghĩ trong lòng đối phương, ném khăn giấy sau khi lau xong: "Nói rõ ràng hơn, cậu sẽ bị mất việc."
Triệu Húc Đông cầm tờ khăn bị ném xuống, chân chó mà cười cười: "Vậy thì không thể, tương lai tôi phải chứng kiến từng lần anh bị tạt nữa." Còn phân tích thêm: "Lần này là cháo, anh phải cố gắng chờ đợi một chút, lần sau có khi là canh." Vừa nói vừa tiếp tục rút khăn giấy.
Phương Lạc Bắc lau hai lần cuối cùng, lại ném khăn giấy qua, giọng nói còn ổn hơn sắc mặt: "Không có bào ngư hải sâm, thật đúng là làm anh thất vọng rồi." Đương sự ném ướt cả nửa người anh, còn thấy khó chịu hơn cả Triệu Húc Đông.
Nhưng có điều, tất cả đều tại họ bất cẩn, không dự đoán được vị Cam tiểu thư kia sẽ đuổi tới tận thành phố điện ảnh bên này.
Động tĩnh ở bên ngoài vừa nãy có chút lớn, mà bước vào văn phòng chỉ có bọn họ.
Triệu Húc Đông nghĩ nghĩ, cảm khái: "Danh tiếng của anh như thế, cũng đã xác nhận từ chối cô ta, nàng còn có thể tiếp tục ôm ảo tưởng với anh sao? Không phải đâu, hiện tại con gái hay mộng tưởng như vậy à?"
Phương Lạc Bắc không nói gì.
Anh hôm nay lại đây vì có việc, cũng không nghĩ tới vị Cam tiểu thư sẽ đi theo, bát cháo này tuy rằng đã được đoán trước, nhưng cũng không khiến anh cảm thấy khó xử, chỉ là tạm thời làm gián đoạn cuộc họp của tổ sáng tạo khiến anh khá bất mãn.
"Ra gác cổng." Đề nghị của anh thực tế đến quá mức.
Triệu Húc Đông chề môi, kinh ngạc cảm thán: Thật đúng là vô tình vô nghĩa.
"Được rồi."
Tình tiết này nhất thời giống như con sóng trên mặt nước tĩnh lặng, phảng phất như chưa từng tồn tại, trôi qua vài phút Phương Lạc Bắc đã sửa sang xong trang phục rồi lộ diện lần nữa.
Mọi người trong phòng hội nghị đều coi như chưa có chuyện gì xảy ra, không hỏi, cũng không nhiều lời.
Phương Lạc Bắc ngồi xuống, Triệu Húc Đông ngồi xuống bên cạnh anh, mười mấy thành viên trung tâm của đoàn phim ngồi thưa thớt trong một phòng họp lớn.
Mọi người tham gia hội nghị tiếp tục đề tài đang nói dở, Phương Lạc Bắc chỉ nghe mà không nói.
"Diễn viên Lâm Hi vẫn chưa được xác định, sắp khởi động máy rồi, phải tranh thủ thời gian."
"Hiện tại có người thử vai nào thích hợp không?"
"Có hai người tôi thấy khá ổn."
"Khá ổn?"
"Ừm, xem như là hai người thích hợp nhất trong vai Lâm Hi .
Chúng tôi còn đang xem xét, hy vọng sẽ tìm được người thích hợp trước năm mới."
"La đạo?"
La Hồng nóng lòng nhấp nhổm nửa ngày, rốt cuộc cũng có cơ hội mở miệng nói.
Trên thực tế, La Hồng thầm nghĩ: Nếu vừa nãy không có cô gái kia cũng tô cháo, ngay hôm nay các người đã có thể gặp cậu ấy.
La Hồng hắng hắng giọng nói: "Tôi đề cử một nam sinh, tôi thật sự cảm thấy cậu ấy tương đối thích hợp."
Những người khác trong đoàn: "Đã gặp mặt chưa?"
La Hồng: "Tôi bảo cậu ấy ngày mai hoặc ngày kia tới."
Có người lật danh sách phỏng vấn trong tay: "Anh nói người nào?"
La Hồng: "Tôi mới vừa liên hệ cậu ấy hôm nay, chưa kịp thêm tư liệu vào."
Có người hỏi: "Bao nhiêu tuổi? Tên là gì?"
"Giản Lâm, mười chín chăng, dù sao tuổi không lớn, chưa đến hai mươi." La Hồng phân tích: "Tuổi thích hợp, hình tượng cũng không tồi, làm diễn viên quần chúng, có kinh nghiệm đóng phim."
"Cao bao nhiêu?"
La Hồng: "1m7, đó là từ một năm trước, hiện tại thì không biết có cao thêm không."
"Có chút lùn."
"Ừm, 1m7 mà nói thì không được cao."
"Không phải cậu ta còn chưa phỏng vấn à, hỏi rồi xem xét sau."
La Hồng: "Tôi đã bảo cậu ấy ngày mai lại đây."
《 Cảnh Xuân 》 là dự án đã mắc kẹt trong suốt một năm.
Một năm trước, bởi vì một số nguyên nhân, Phương Lạc Bắc là người đầu tiên tiếp nhận kịch bản từ chối diễn, lại vừa lúc gặp ngày trời đông giá rét trong nghề, việc đầu tư trở nên thận trọng hơn, không bao lâu, khoản đầu tư cho《 Cảnh Xuân 》 giảm xuống một nửa, đội ngũ sản xuất lại đi chọn bộ phim khác, dự án cứ như vậy mà dừng lại.
Hai tháng trước, người đại diện của Phương Lạc Bắc là Triệu Húc Đông liên hệ tới công ty điện ảnh và truyền thông sở hữu bản quyền của《 Cảnh Xuân 》, mua toàn bộ bản quyền của《 Cảnh