Đến lúc Giản Lâm về tiệm, Giản Lai không ở đó mà đi đưa cơm rồi, trong tiệm có một bàn khách tự mang thức ăn riêng tới, tổng cộng sáu người, đều là người quen.
Đó toàn bộ là người quen của Giản Lâm, một nhóm diễn viên quần chúng đã già kinh nghiệm.
[1]
Bọn họ đựng thức ăn trong những hộp cơm dùng một lần, có thịt có đồ ăn cũng có canh, ngoài ra còn gọi một nồi cháo hầm và một vài đĩa rau luộc từ tiệm, rồi cả sáu kê hai bàn lại với nhau, vô cùng náo nhiệt mà uống rượu dùng bữa.
Chuyện này nếu ở cửa tiệm khác chắc chắn sẽ bị đuổi ra ngoài, nhưng tiệm cháo thì không, ông chủ Giản tuy keo kiệt, nhưng trước giờ đối với người quen của Giản Lâm rất khách khí —— bởi đều là làm diễn viên quần chúng, tuổi của Giản Lâm lại còn nhỏ, ở thành phố điện ảnh còn phải phiền nhóm lão bánh quẩy này chăm sóc.
Những người này trải qua một năm cũng không dễ dàng, đã không quay phim được mà tiền kiếm được lại ít, moi moi tìm tìm, chỉ mỗi ngày mong mỏi có thể khấm khá hơn.
Hầu hết bọn họ đều định cư gần thành phố này, đã có nhà, có vợ có con, ăn tết cũng chỉ quanh quẩn ở Vũ Châu, không về quê, cũng không đi chơi tết.
Nhóm người này cứ đến gần tết thì lại đến tiệm, rau hay đồ ăn mà Giản Lai chuẩn bị cho họ đều rất nhiều.
Một bàn của họ trong tiệm, gió ấm từ điều hòa đang thổi, cảm giác như những câu chuyện thơ xưa đang nhảy trong hương thơm từ rượu.
Một mình Chương Niệm Niệm trông tiệm, cô bé đang ngồi sau quầy thu ngân cặm cụi làm bài tập nghỉ đông.
Giản Lâm vừa về, cô đã liên tục nháy mắt với cậu, nhóm lão bánh quẩy uống rượu liên hoan cất giọng gọi: "Sao lại quay lại rồi?"
Giản Lâm cởi áo khoác treo lên, đi qua rồi nhìn thoáng qua trên bàn: "Chỉ mang theo vài món thế này thôi sao ạ?"
Nhóm lão bánh quẩy ồn ào: "Vậy là không tồi rồi."
"Đúng thế, tiền không kiếm được nhiều, có được hai món làm đồ nhắm rượu là quá được rồi."
"Cháu cũng không xem thử xem năm nay thịt heo bao nhiêu tiền một cân."
"Thịt bò này là chú lấy từ trong nhà ra đấy."
Giản Lâm đã sớm quen với những người này, nói thẳng thừng: "Vậy mọi người ăn tiếp đi, không đủ thì để cháu đem thêm cơm hộp tới."
Nơi này đều là những người thành phố dầm mưa dãi nắng mà sống, làn da đen sạm, nhăn nheo và thô ráp, sau khi uống rượu cả khuôn mặt đỏ ửng lên trông giống như sáu quả vải.
Giản Lâm vừa nhìn bộ dạng đen chấm hồng của họ liền muốn cười, đi đến sau bếp cầm theo hai đĩa chân gà.
Chương Niệm Niệm gân cổ kêu: "Không thể lấy nữa, sắp lỗ vốn tới nơi rồi, ông chủ của chúng ta sẽ khóc chết mất."
Lão quả vải bật cười đùa:
"Con bé này sau khi lớn ý tứ hơn nhiều rồi."
"Đừng keo kiệt, bọn chú không ăn sập được tiệm đâu, khà khà."
Bọn họ kêu Giản Lâm ngồi xuống cùng: "Tới tới tới, cũng đã thành niên rồi, uống vài ly cho vui."
Giản Lâm kéo ghế dựa lại, cong chân dài ngồi xuống.
Lời này cậu đã nghe nhiều rồi, kể từ khi cậu còn nhỏ, một nhóm lão bánh quẩy suốt ngày rủ con nít uống rượu, cứ xem như một câu đùa thường ngày.
Nhưng không ai thật sự để cậu uống.
Bọn họ trước kia có nói với Giản Lâm: Các chú có thể uống rượu, người khác kêu bọn ta uống, bọn ta cũng có thể uống, nhưng cháu thì không được, có là chủ tịch bảo cháu uống cháu cũng không được uống.
Bởi vì ở Vũ Châu, ở thành phố điện ảnh này, những đứa nhóc có gương mặt đẹp mặc kệ là nam hay nữ, chỉ cần uống rượu thì rất dễ xảy ra chuyện.
Vì thế Giản Lâm không muốn uống, ai mời cũng không uống.
Cậu ngồi xuống rồi lắng nghe những câu chuyện họ bàn tán, chẳng hạn như bộ phim nào sắp khởi quay, bộ phim nào thất bại, diễn viên quần chúng nào được ký hợp đồng với công ty trở thành nghệ sĩ tuyến 18 [2], và nghệ sĩ nào đã sắp chìm.
Chương Niệm Niệm dịch lại từ quầy thu ngân, dựng lỗ tai cọ bát quái.
Trong lúc trò chuyện, bọn họ có nhắc tới một cái tên.
Xung quanh cái tên này, có rất nhiều bát quái không thể nào nói xong.
"Nghe nói Phương Lạc Bắc về đây đóng phim?"
"Thiệt hay giả!?"
"Giả đúng không?"
"Nhưng không phải thầy Lạc không đóng phim nữa sao?"
Trong trường quay, tất cả các diễn viên và thành viên đoàn phim đều là giáo viên.
Giáo viên diễn viên, giáo viên ánh sáng, giáo viên biên kịch, giáo viên quay phim, cả diễn viên quần chúng cũng là giáo viên.
Phương Lạc Bắc đường đường là tam kim ảnh đế, ở đoàn phim đương nhiên cũng là giáo viên nhưng người khác đều gọi anh là thầy Lạc mà không phải thầy Phương, mặc dù bây giờ anh họ Phương.
Vì sao?
Bởi vì ban đầu, tên của Phương Lạc Bắc không phải là Phương Lạc Bắc, tên mà anh sử dụng khi ra mắt là tên thật của anh ngay lúc đó: Lạc Bắc.
Phương là họ sau này.
Việc thêm họ đổi tên cho người thường vốn không có gì đáng để bàn, trừ phi người đó là Phương Lạc Bắc.
Chuyện này đến bây giờ vẫn là vấn đề mà nhóm diễn viên quần chúng ở Vũ Châu ưa thảo luận nhất những khi trà dư tửu hậu [3], lại cộng thêm một cái # Phương Lạc Bắc yêu hận tình thù hệ liệt #, chỉ có một bữa cơm thì có nói mấy tiếng cũng không xong.
Giản Lâm nghe mà lỗ tai cũng muốn kết kén, vòng qua vòng lại cũng chỉ là những cái đó, Chương Niệm Niệm lại nghe không đủ, lần nào cũng như người mới được lần đầu nghe thấy, hai mắt mở to bát quái, mặt còn đỏ ửng vì sôi trào nhiệt huyết.
Nghe nói ban đầu, khi Phương Lạc Bắc vẫn còn là Lạc Bắc, thì cũng chỉ là một diễn viên nhỏ vô danh.
Nói chính xác hơn, thì là diễn viên quần chúng.
Khi đó, đóng phim ở tuổi mười bảy mười tám là rất sớm, đáng tiếc là anh không đóng được bộ phim nổi tiếng nào, cũng không có khả năng đóng những nhân vật nổi tiếng, nằm dưới đáy của giới giải trí chật vật nhiều năm.
Sau đó được đóng diễn viên chính trong 2 bộ phim truyền hình khá thuyết phục, dần dần trở nên nổi tiếng, sau khi nổi tiếng liền đóng rất nhiều phim truyền hình, rồi trở thành một trong những nam diễn viên xuất sắc nhất Trung Quốc, đồng thời còn giành được một số giải thưởng quan trọng.
Trên thực tế giới giải trí phát triển không được mấy năm, thời điểm sớm nhất vẫn chỉ là báo giấy, chờ đến khi có internet, lại chịu ảnh hưởng từ ngành công nghiệp giải trí Hàn Quốc, giới giải trí trong nước nháy mắt nhảy vọt, từ đó cũng bắt đầu đào tạo minh tinh, từ "Lăng xê" này cũng vì thế mà ra đời.
Lạc Bắc vào lúc này để loại bỏ các nam nghệ sĩ khác, một bước lên trời ——
Đề tài về anh rất nhiều.
Điều tốt hay không tốt cũng vẫn xuất hiện trên mạng mỗi ngày.
Anh không có quyền riêng tư hơn bất kỳ nam nghệ sĩ nào khác, đi đến chỗ nào cũng có người chụp lén.
Sinh hoạt cá nhân, kỹ thuật diễn xuất, giải thưởng, cho dù có đi ăn một bữa cơm cũng có người biết.
Anh chịu ánh sáng cũng sự chú ý vượt qua mức bình thường, không biết bắt đầu từ lúc nào mà tin hắc [4] đầy trời.
Nói anh được bao dưỡng, nói anh hám danh lợi, dẫm lên người khác mà đi lên.
Nói rằng anh chỉ kết bạn với những người giàu có và có địa vị trong xã hội, và sẽ xem nhẹ những diễn viên hay nghệ sĩ giải trí không nổi tiếng hay không có địa vị.
Có rất nhiều tin đồn không biết thật hay giả, nếu là nghệ sĩ khác thì đã sớm chịu không nổi mà công khai thanh minh, nhưng Lạc Bắc lại không cãi lấy câu, ôm một đống scandals tiếp tục đóng phim, tham gia hoạt động công khai.
Một số phương tiện truyền thông đã từng hỏi: Vì sao anh không giải thích?
Anh thậm chí còn không hiểu câu này.
Anh giống như một cây cung tên, không giấu diếm mũi tên của bản thân, dùng đầu mũi nhọn nhất, sắc bén nhất mà tiến lên phía trước.
Tất cả mọi người đều có thể nhìn ra tham vọng leo lên đỉnh cao của anh.
Sau khi từ lưu lượng [5] này ra đời, nội bộ trong showbiz